Tôi cô đơn giữa dòng đời chật chội.
Tôi đang buồn giữa thế giới đông vui.
Tôi muốn khóc mà lòng không thể khóc.
Bởi thế gian có bao kẻ đang cười.
Tôi muốn đi mà chân không thể bước.
Tôi muốn chạy mà lý trí không cho.
Đành ở lại với nỗi niềm tâm sự.
Đành sống chung với những nỗi cô đơn
Bầu trời vừa sáng, Bảo Hưng đã thức dậy nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, CCTV đang thu lại những hoạt động trong tổ chức, không sót bất kì ai.
Cả hai ngày như vậy, nhưng không tìm được manh mối nào khác thường của của người torng tổ chức, tất cả quá trình vẫn cứ theo một quỹ đạo mà hoạt động.
Đột nhiên, hương trà thơm ngát phảng phất trong không khí, Bảo Hưng ngước lên, nhìn thấy Gia Mỹ đang bước vào, bóng dáng cô yêu kiều, nhỏ nhắn, đứng trước mặt Bảo Hưng, khiến trong anh có một cảm xúc hỗn độn, mỗi khi đối mặt với cô gái này anh lại vô cùng phức tạp.
Gia Mỹ mỉm cười ngọt ngào đặt tách trà xuống nhìn Bảo Hưng: “Uống chút gì lấy tinh thần đi, anh cũng thức từ đêm qua tới giờ rồi, ngủ một chút đi, để em thay ca cho.”
Bảo Hưng mỉm cười, cầm ly trà “Đối với công việc phải tận tâm tận lực, sao có thể lơ đãng được.”
“Nghe em đi, em sẽ thay anh xem camera, anh ngủ một chút lấy lại tinh thần đi đã.”- Gia Mỹ kéo cánh tay của Bảo Hưng lại ghế sofa.
Bảo Hưng nhìn cánh tay nhỏ nhắn của cô đang dùng hết sức kéo mình, trong lòng như có một cái gì đó nhẹ nhàng quét qua khiến nội tâm trống trãi bấy lâu lại được sưởi ấm.
Bảo Hưng cũng hơi mệt vì thiếu ngủ, với lại năng lực của Gia Mỹ cũng không tệ trong khoảng công nghệ máy tính này nên anh cũng không lo lắng nhiều, Bảo Hưng nằm xuống sofa nhắm mắt nghĩ ngơi.
Gia Mỹ mỉm cười hạnh phúc, sau đó tiếp tục công việc quan sát của mình.
Không biết qua bao lâu, hai mắt cô bắt đầu mỏi vì nhìn vào màn hình quá lâu, Gia Mỹ ngước lên nhìn về phía sofa, người đàn ông nằm ở đó đã ngủ say từ lúc nào.
Chân Gia Mỹ không tự chủ bước về phía đó, cô ngồi xuống cạnh sofa quan sát gương mặt đang ngủ kia, anh hẳn là rất mệt mỏi nên mới ngủ mê đến như vậy.
Bảo Hưng rất đẹp, nói đúng hơn là rất nam tính, vẻ đẹp của anh không sắc bén như Lâm Khánh Phong , càng lạnh lùng giống Thiệu Vũ, không tà mị giống Lâm Khánh Nam, Bảo Hưng là mẫu người điển hình của loại đàn ông trải qua sóng gió, anh mang một vẻ bề ngoài nam tính, gương mặt không anh tuấn nhưng lại cực kì cương nghị, từng đường nét không sắc sảo nhưng lại vô cùng quyến rũ…
Gia Mỹ bất giác đưa tay chạm vào gương mặt anh, cô chạm vào mắt anh, sóng mũi, rồi tới đôi môi mỏng kia…
“Bảo Hưng, em yêu anh!”- Giọng nói nhỏ và nhẹ nhàng, đầy thâm tình nhìn gương mặt đang nhắm mắt kia.
Bảo Hưng vẫn nhắm mắt ngủ say, gia Mỹ quay về phía mặt anh nên không thể nhìn thấy bàn tay của anh từ nắm chặt rồi rung lên...
Thiên Châu đi giám sát tình hình gần đây trên đảo, sáng nay mọi người điều bắt tay vào công việc của mình, Lâm Khánh Phong và đình Huy sẽ đi thị sát ở đường Tây, Lâm Khánh Nam và Thiên Châu sẽ đi ở đường đông, Thiệu Vũ dẫn theo một nhóm người tới khu vực giáp ranh đảo xem xét tình hình.
Vốn dĩ Thiên Châu và Lâm Khánh Phong cùng một đội nhưng vì cô vẫn còn bị ảnh hưởng bởi nụ hôn tối qua nên vẫn luôn tránh mặt hắn, Thiên Châu tuy không muốn thừa nhận nhưng phải thú thật… mình sợ người đàn ông này.
Người trên đảo chủ yếu là những đám côn đồ của các nước giáp ranh như Thái Lan, Trung Quốc, Lảo, Campuchia, Việt Nam…, vì hết đường sống hoặc vì muốn kiếm tiền mưu sinh nên mới đến đây tụ họp trên hòn đảo này bắt tay vào những phi vụ phi pháp.
Lâm Khánh Nam vốn là người mang trong mình số đào hoa nên đi đến đâu cũng hấp dẫn ánh nhìn của những cô gái trên đảo, nhưng trông anh cũng rất nhiệt tình đáp trả các cô gái ấy bằng ánh mắt quyến rũ chết người, thi thoảng còn huýt tay Thiên Châu nói: Công nhận, mấy cô gái ở đây bạo thật.
Thiên Châu cũng phải công nhận, mấy cô gái ở đây tuy là người Châu Á nhưng cực kì bạo dạng không kém người Châu Âu, mấy cô ăn mặt cực kì thiếu vải, cả người cũng chỉ quấn mỗi cái khăn được thiết kế độc đáo, để lộ vòng eo nhỏ nhắn của mình, cách ăn mặc có phần giống người Ấn Độ lại được cách điệu rất lạ…
Thiên Châu cực kì phiền phức với cái tên đàn ông bên cạnh mình, cô bước đi càng nhanh hơn, nhưng chưa kịp đi xa đã nghe tiếng hô của Lâm Khánh Nam:
“Quao, có kịch hay xem rồi.”
Thiên Châu quay người lại, ở một chỗ không xa có một đám côn đồ đang xông vào khu chợ nhỏ làm cả đám đông đang bày đồ buôn bán cũng tán loạn.
Đám cô đồ khoảng năm người, chúng chạy ba chiếc xe mô tô phân khối lớn dừng trước khu chợ, năm người đàn ông xông vào một quán nhỏ gần đó, trên tay họ cầm mã tấu và dao hùng hổ khiến người đi đường vội né sang một bên, trong quan là một nhóm người khác đang ngồi đánh bài, một tên trong nhóm đó thấy năm tên côn đồ đang tiến lại thì đứng dậy cầm ghế chọi về phía bọn chúng.
Đám côn đồ hung hăn lao vào chém giết, cả hai làm náo loạn cả khu chợ, già trẻ lớn bé chạy tán loạn khắp nơi…