Ngay sau đó, hắn cuối đầu, nụ hôn dũng mãnh, cuồng dã và đầy khí phách dường như muốn nuốt cả người cô vào bụng! Bàn tay Lâm Khánh Phong cũng không ngừng du ngoạn trên cơ thể cô, di chuyển tới đâu, quần áo trên người Thiên Châu trút sạch tới đó, cho đến khi cả người Thiên Châu không còn một mảnh vải.
Lâm Khánh Phong yên lặng, từ trên nhìn xuống cô gái đang ở dưới thân, Thân thể cô tuyệt mỹ như vậy, làn da vừa trắng lại vừa hồng, nụ hoa đã sớm cứng lại, chiếc eo thon không chút mỡ, nhìn xuống dưới nữa...
Hai mắt lâm Khánh Phong trầm xuống, yết hầu cũng bất giác nương theo dục vọng và chuyển động. Trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào khiến hắn có cảm giác mãnh liệt tới vậy, đối với những người phụ nữ đã từng lên giường cùng mình, hắn chỉ có duy nhất một từ để hình dung bọn họ, đó là: BẨN
Nhưng cô gái dưới thân mình, chỉ mới tuổi, cô còn quá non nớt, dù cho có lạnh lùng, tàn nhẫn hay có hoạt động trong hắc đạo nhiều năm cỡ nào nhưng sự trong trắng của cô là không thể phủ nhận…
Lâm Khánh Phong quyết định, không áp chế dục vọng của mình thêm nữa.
Thiên Châu căn bản không biết những suy nghĩ của hắn, hai tay cô vẫn bị bàn tay kia bá đạo cố định trên đỉnh đầu, cả người không còn quần áo, nụ hôn của hắn dày vò cô đến độ hơi thở cũng không điều nhịp, khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì kinh hãi…
Hắn vẫn yên lặng, từ trên cao nhìn xuống, như đang chiêm ngưỡng thân thể cô, một bàn tay vẫn giữ chặt gáy cô, tay kia nắm chặt lấy chiếc cằm nhỏ của cô, hung hăng bóp mạnh… - A! – Nhân lúc cô kêu đau, đầu lưỡi dài bá đạo của hắn thành công tiến vào khoang miệng cô, công thành đoạt đất, chiếm lấy từng chút ngọt ngào một… Sau đó, hắn cúi đầu xuống, đặt từng nụ hôn xuống chiếc cổ mềm mại của cô, lưu lại từng cảm xúc và dấu ấn của riêng hắn.
Hắn thong dong cởi cúc áo sơ mi ra, dáng người cao lớn tỏa ra khí chất mê người dưới ánh trăng sáng. Ngay sau đó, bàn tay to của hắn đặt lên cơ thể xinh đẹp của Thiên Châu.
Thiên Châu cả kinh, đáy mắt hoảng sợ nhìn người đàn ông đang chậm rãi cởi quần áo ra, cô lắc đầu: “Không!, anh… anh đừng như vậy.”
“Đừng như vậy? Tôi đã nói với em rồi, tuyệt đối không được tới gần Thiệu Vũ.”- Lâm Khánh Phong vẫn không ngừng động tác, từng món đồ trên người được trút xuống.
Thiên Châu yếu ớt nói: “Không, tôi vốn dĩ không có quan hệ gì với anh ta.”
Lâm Khánh Phong nghe cô nói thế thì trong lòng cũng thoải mái hơn nhưng nụ cười mị hoặc bên môi vẫn không hề tắt: “Quá muộn rồi, nha đầu, lời giải thích này của em đến không đúng lúc.”
Yên Châu vừa định nói gì thì thân hình cao lớn của Lâm Khánh Phong lại đè lên người cô, hắn cuối xuống bá đạo nuốt hết âm thanh trong miệng cô.
Ngay sau đó, người đàn ông liền vùi đầu vào nơi trắng trẻo như tuyết của cô, lưu luyến bồi hồi… Những cọng râu lún phún nhẹ nhàng chạm vào da thịt mềm mại lưu lại từng vết màu hồng nhạt, mang đến cảm giác nóng hừng hực đến tê dại… Cả người lâm Khánh Phong tỏa ra hơi nóng, hắn hơi kinh ngạc trước sự ảnh hưởng của cô gái này đối với mình.
Lâm Khánh Phong di chuyển đầu lên bầu ngực căng tròn của cô, cúi đầu dùng sức mút thỏa thích! Hắn in từng dấu ấn lên dáng hình người con gái xinh đẹp, từng vết hôn mờ mờ như đóa hồng mai xinh đẹp nở rộ trên tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết!
Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn mang theo luồng điện tê dại kì lạ lan tràn khắp cơ thể cô, Thiên Châu ngọa nguậy người nhưng vẫn không thể thoát khỏi người đàn ông bên trên, cuối cùng cô cũng biết, một người đàn ông khi cuồng dã sẽ đáng sợ đến mức nào, lí trí cuối cùng cũng phiêu tán tựa như hoa bay.
Thiên Châu chỉ cảm thấy hai chân bị kéo vòng qua một thắt lưng rắn chắc, sau đó Thứ khổng lồ kiêu ngạo mạnh mẽ xuyên qua cơ thể cô mang theo.
“A!”- Thiên Châu đau đớn kêu lớn, cô cảm có cảm giác như từng tế bào của mình rã rời, đau đớn không tả nỗi.
Lâm Khánh Phong bắt đầu luật động, cơ thể đầy dục vọng đang giải tỏa. Hắn không hề thương xót mà xâm chiếm cơ thể mềm mại, cố ý coi thường vẻ mặt đau đớn của cô.
Ánh trăng soi lên hai thân hình, một người đàn ông cường tráng từng bước xâm chiếm dáng người con gái kiều diễm, tiếng ngân nga mê hoặc cứ liên tục vang lên trong màn đêm yên tĩnh.