Thiên Châu mặc một bộ đồ đen đơn giản, vô mang một cái kính râm che đi đôi mắt lạnh lùng sắc bén của mình, cô chỉ lặng yên đi trên vỉa hè, hai tay thong thả đút vào túi quần, phong thái ung dung tự tại.
~ Kít!!!~
Một chiếc xe xa hoa dừng lại trước mặt Thiên Châu, có nhíu mày nhìn làn khói của xe làm mọi người xung quanh vốn dĩ đang rất vui vẻ thì giờ đây lại che mũi khó chịu nhìn về phía này.
Cánh cửa xe hạ xuống, gương mặt tươi cười đầy vẻ lười biếng nhưng lại vô cùng quyến rũ của Lâm Khánh Nam hiện ra trước mặt Thiên Châu làm cô giật bắn cả mình, cô cứ tưởng là Lâm Khánh phong nhưng khi thấy một nụ cười không bao giờ đàng hoàng trên mặt anh ta thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Khánh Nam như cười như không nhìn Thiên Châu: “Người đẹp, có muốn đi dạo một vòng không?”
Thiên Châu không màng tới Lâm Khánh Nam, cô tiếp tục bước đi, nhưng xe của anh ta vốn dĩ không có ý định ngừng lại, cứ thế mà tà tà theo chân cô.
“Nè Châu Châu, định không để ý đến tôi sao? Người làm cô bực mình là anh trai tôi đâu phải tôi.”- Lâm Khánh Nam nhìn thấu được sự căng thẳng vừa rồi của Thiên Châu nên cố tình nhắc tới Lâm Khánh Phong sau đó yên lặng xem phản ứng của Thiên châu,
Quả nhiên…
Câu nói của anh ta thành công khiến Thiên châu dừng bước, sau đó nghi hoặc nhìn Lâm Khánh Nam: “Anh, sao anh biết?”
Lâm Khánh Nam cười nhún vai sau đó chỉ vào đầu của mình: “Trực giác.” Dừng một lúc anh ta nói tiếp: “Không ngại nếu tôi đi cùng chứ?”
Thiên châu lườm Lâm Khánh Nam một cái rồi hờ hững nói: “Tôi không cho rằng anh sẽ bình yên khi cứ tiếp tục dùng phương thức đi dạo này.”
Thấy vẻ mặt Lâm Khánh Nam mờ mịt không hiểu thì Thiên Châu lại hất cầm về phía đám đông xung quanh đang nhíu mày cau có nhìn hai người.
Lúc này Lâm Khánh Nam mới hiểu, đây vốn dĩ là đường trong chợ nên chỉ dành cho người đi bộ, một chiếc xe ờ đâu chạy ra đậu giữa đường khiến bọn họ phải hít một ngụm khói đương nhiên sẽ tức giận.
Lâm Khánh Nam bước xuống xe, mỉm cười nhìn xung quanh thay cho lời xin lỗi, sau đó nhấc điện thoại gọi cho thuộc hạ của mình tới lái xe đi, còn anh ta thì sải bước bên cạnh Thiên Châu, dọc đường đi cứ luyên tha luyên thuyên đủ chuyện.
“Thật hiếm khi thấy cô nhàn rỗi đến vậy.”
…
“Cô có tâm sự sao? Là chuyện gì mà khiến Châu Châu của chúng ta phiền não vậy?”
…
“Nè trời sắp mưa rồi đó!”
….
Lâm Khánh Nam dường như mặc kệ thái độ của Thiên Châu, anh ta cứ không ngừng nói đủ mọi chuyện trên đường gặp phải.
Thiên Châu nhíu mày, dừng lại nhìn anh ta, cuối cùng cô phải công nhận sự nhẫn nhìn cơn tức của cô không bằng cái miệng của anh ta. Cô đứng lại nhìn Lâm Khánh Nam, ánh mắt tràn đầy vẻ không vui: “Anh không im được à?”
Lâm Khánh Nam vẫn không thèm chú ý đến sự bực dọc của cô, anh ta nhìn Thiên Châu: “Cô không vui được à?”
“không.”—thiên Châu trả lời dứt khoát, chừng nào còn Lâm Khánh Nam ở đây thì cô sẽ không vui nỗi.
“Tôi cũng không.”- Lâm Khánh Nam cũng đưa ra câu trả lời tương tự, chừng nào còn Thiên Châu ở đầy anh ta không thể ngừng nói.
Thiên Châu vừa định nói gì thì trời đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, sau đó cơn mưa cũng đột ngột trút xuống, người đi đường nhanh chóng tìm chỗ nấp.
Thiên Châu cũng định chạy vào một mái hiên trú mưa nhưng lại bị Lâm Khánh Nam kéo tay lại.
“muốn biết thế nào là hương vị cuộc sống không?”- Lâm Khánh Nam đã ướt sũng nhìn Thiên Châu.
“Gì cơ?”- Thiên Châu nhíu mày nghi hoặc nhìn anh ta.
“Đi theo tôi!”- Lâm Khánh Nam kéo tay cô đi về phía hồ.
Thiên Châu và Lâm Khánh Nam đạp xe thật nhanh quanh bờ hồ, thì ra hương vị cuộc sống mà anh ta nói là đạp xe dưới trời mưa như vậy.
Thiên Châu vẫn im lặng đạp theo Lâm Khánh Nam, thấy cô vẫn chưa thoải mái thì anh ta chạy một tay còn tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Châu, cô hơi ngạc nhiên nhìn bàn tay to lớn của Lâm Khánh Nam, bàn tay này ấm áp và dễ chịu, nó không bá đạo và đầy sức mạnh như tay của Lâm Khánh Phong… trong đầu cô đột nhiên hiện lên một hình bóng người đàn ông đó…
“A!”- Lâm Khánh Nam đột nhiên la thật lớn, khiến Thiên Châu giật mình, sau đó anh ta quay sang nhìn cô: “Châu Châu, cô cũng thử đi.”
Thiên Châu có vẻ ngại ngùng nhìn xung quanh, sau đó lại nói: “Tôi thấy nó kì kì”
Tuy rằng do trời mưa, con đường vốn đông đúc đã vắng vẻ từ lâu, nhưng đứng giữa đường la hét như vậy… Thiên Châu không quen.
“Cô thử đi, thoải mái lắm.”- Lâm Khánh Nam nói rồi lại hét lên một tiếng lớn.
Thấy anh ta có vẻ rất thoải mái, Thiên Châu thích thú sau đó quyết định dùng sức hét lớn: “A!!”
Trong tiếng la hết của cô chứa đựng cả tiếng cười sảng khoái.
Lâm Khánh Nam cười lớn nhìn cô, cuối cùng anh ta cũng thành công khiến cô thoải mái rồi, anh ta tin rằng cái dáng vẻ bây giờ của Thiên Châu bây giờ rất khó để thấy được một lần nữa.
“Châu Châu, cô đúng là người khó gần”- Lâm Khánh Nam lại hét một tiếng lớn.
Thiên châu nghe thế thì cũng dùng âm lượng tương tự nói: “Lâm Khánh Nam, anh là đồ đáng chết!”
Cả hai nhìn nhau, sau đó cười lớn.
Tiếng cười giòn tan như con nít của thiên châu thu hút rất nhiều anh nhìn xung quanh.
Lâm Khánh Nam cũng thế, anh ta vừa đạp xe lại vừa nhìn dương mặt đã bị nước mưa làm ướt của cô, mái tóc đen vốn được xõa ra giờ đây lại bị mưa làm ướt mà dính vào gương mặt không chút phấn son nào, Lâm Khánh Nam phải thừa nhận một điều, người phụ nữ trước mắt này cho dù không còn lạnh lùng như thường ngày nữa nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
Nụ cười của một cô gái xinh đẹp làm trái tim của biết bao người ở đây cũng hòa theo cảm xúc của cô, nhưng một người khác thì không như vậy.
Lâm Khánh phong ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng không xa nhìn về hướng Thiên Châu, sau đó ánh mắt hạ xuống bàn tay đang nắm chặt tay cô của Lâm Khánh Nam…
Ánh mắt hắn tối tăm đến đáng sợ, bàn tay đang cầm ly rượu cũng dùng sức một cái khiến ly rượu thủy tinh màu đỏ trong tay cũng vang lên một âm thanh vụn vỡ sau đó rơi xuống đất.
Tài xế xe nhìn thấy cảnh này thì cũng xanh mét mặt mày, đi theo thiên chủ bao nhiêu lâu nay cậu ta vẫn chưa nhìn thấy thiên chủ tức giận bao giờ, hơn nữa lại còn đáng sợ như vậy, giọng anh ta run run hỏi: “Thiên chủ, có nên xuống gọi long tôn không?”
Lâm Khánh Phong lạnh giọng: “Không cần, chạy xe.”