Làn mây trắng xóa không một kẽ hở, ánh mặt trời yếu ớt tạo nên một khung cảnh mỹ lệ, trên chiếc máy bay tư nhân sang trọng, Thiên Châu nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, khung cửa thủy tinh làm ánh lên gương mặt bình tĩnh của cô.
Thiên Châu quay qua người đàn ông ngồi bên cạnh: “Anh định đưa tôi đi đâu?”
Lâm Khánh Phong đang nhắm mắt nghĩ ngợi chậm rãi mở mắt, bàn tay vẫn nắm tay của cô, từ lúc lên máy bay hoàn toàn không buông ra, hắn cười nhìn Thiên Châu: “Đến nơi sẽ biết.”
Thiên Châu nhíu mày, cô ngủ một giấc thức dậy thì phát hiện mình đang ở trên máy bay này, chắc là Lâm Khánh Phong đã ‘vận chuyển’ cô trong lúc ngủ, chỉ có điều là hắn muốn đưa cô đi đâu?
Máy bay xuyên qua màn đêm, rồi đáp xuống sân bay quốc tế Vancouver.
Trong khi hầu như toàn bộ Canada chìm trong mùa đông giá lạnh với tuyết phủ khắp nơi, thì tại Vancouver, cây cỏ vẫn mọc tươi tốt, chim chóc rợp trời.
Thiên Châu đứng tại một công viên lớn, cô nhìn ngắm cuộc sống của những người bình thường, nhìn những nhân viên công sở đi làm, rồi những cặp tình nhân tình tứ đi bên nhau, khiến trong lòng cô cực kì bình yên và mang một chút gì đó ấm áp.
Thiên Châu cảm thấy một hơi ấm lan tỏa trên người mình, sau đó lưng cô tựa vào một vòm ngực rộng lớn, cái ao nhỏ cũng bị xiết chặt lại, bao vây cô trong phạm vi hơi thở của hắn.
“Nghĩ gì vậy?”- Giọng nói trầm thấp mang theo một chút dịu dàng vang lên bên tai, hắn tì cầm vào vai cô.
Thiên châu cũng không đẩy Lâm Khánh phong ra, cô cảm thấy mình hình như đã quen với hơi thở của hắn rồi, quen với hương thơm nam tính của hắn, đó một mùi hương mạnh mẽ tràn đầy sự quyến rũ và dịu dàng, khiến cho Thiên Châu có một cảm giác rất an toàn.
“Sao anh lại đưa tôi đến đây?”- Thiên Châu chậm rãi hỏi.
Lâm Khánh Phong mỉm cười: “Tôi không thích người phụ nữ của mình khao khát một thứ khác không phải là tôi, nên tôi đưa em đến đây là để em đừng khao khát về nơi này nữa.”
“Anh đang nói nhảm gì vậy? tôi khao khát đến đây bao giờ”- thiên châu khó hiểu nhìn Lâm Khánh Phong.
Lâm Khánh Phong mỉm cười, hắn biết cô thích nơi này, từ lúc ở sân bay, ánh mắt của cô không thể che dấu sự khao khát được đặt chân đến đây nên hắn đã đặt một chuyến đi để đưa cô đến Canada.
Thiên châu không sao quên được, đây là nơi lúc tuổi cô đã được nhận nuôi, viện mồ côi An Kí…
Lâm Khánh Phong cũng biết chuyện này, nhìn thấy ánh mắt u buồn của cô hắn nhẹ giọng nói: “Nhưng tôi tin chắc rằng em không muốn về đó.”
Thiên Châu cười khổ, gật đầu, đúng vậy, cô không muốn về An Kí, một chút cũng không, lúc còn ở viện mồ côi là những chuỗi ngày không vui vẻ…
Chỉ có điều… cô muốn đến đây khi nào? Sao Lâm Khánh Phong lại nói vậy chứ, con người này đúng là quá mức phách lối, rõ ràng là ép cô đến nơi này lại còn nói như mình vừa toại nguyện mơ ước của cô không bằng.
Lâm Khánh Phong thấy cô im lặng trong lòng mình, hắn đột nhiên có một cảm giác cực kì thỏa mãn, nghiêng đầu hôn vào má Thiên Châu khiến cô run nhẹ sau đó né tránh, xung quanh còn nhiều người như vậy sao tên đàn ông này có thể muốn làm gì thì làm chứ.
Lâm Khánh phong đương nhiên nhìn thấu được suy nghĩ của cô, lại nhìn thấy hai gò má cô ửng hồng thì lại vô cùng ấm áp, hắn khẽ nói: “Mắc cỡ sao? Em cũng đáng yêu thật đấy.”
“Nói nhảm!”- Thiên Châu đè nặng giọng, vừa định nói gì nữa thì…
“Ắt xì”- Thiên Châu đột nhiên ho.
Lâm Khánh phong thấy thế xoay người cô lại: “Sao vậy? không khỏe sao?”
Vừa nói hắn vừa giơ tay lên trán Thiên Châu sau đó lại nhíu mày nhìn cô.
“Không sao, chắc tại hôm qua đi chơi dưới mưa với Lâm Khánh Nam, cảm nhẹ thôi.”
Lâm Khánh phong có vẻ không vui cho lắm, bước lên một bước sau đó bất ngờ bế bổng cô lên đi về phía xe.
Một đôi nam nam nữ ưu tú, dưới ánh mặt trời chỉ thấy chàng trai bế cô gái bước đi, cảnh tượng này thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn xung quanh, tràn ngập ngưỡng mộ, nhiều cô gái đánh vào ngực bạn trai mình như là đang muốn nói: Sao anh không làm như vậy chứ?
Thiên Châu không ngờ Lâm Khánh Phong lại làm như vậy. Cô định vùng vẫy thì nhìn thấy mọi người đang nhìn mình, vốn là người sợ người khác nhìn chăm chăm mình nên cô khá bối rối, xấu hổ đến mức quay mặt lại vùi vào lồng ngực của Lâm Khánh Phong.
Dù cho cô có lạnh lùng cỡ nào cũng chỉ là cô gái tuổi, mặc kệ cô làm bất cứ việc gì tuy là vẻ bề ngoài rất nghiêm túc nhưng vẫn còn chút trẻ con trong đó, chẳng hạn như bây giờ.
Điều này Lâm khánh Phong được nhiên hiểu rõ, nhìn cô vùi mặt vào ngực mình thì tâm trạng không vui vừa rồi cũng tan biến mất, hắn bật cười, nhưng vẫn nghiêm giọng nói: “Từ nay không được làm những hành động nhảm nhí đó nữa, một mình Lâm Khánh Nam điên là đủ rồi.”
Thiên Châu ngẩng mặt lên: “Đó là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm.”
Lâm Khánh Phong không giận còn cười nói: “Nếu em khỏa thân trong phòng hay ở trên giường tôi sẽ rất ủng hộ nhưng lại ngớ ngẩn mà dầm mưa đến nỗi cảm lạnh như vậy, tôi không thể không quan tâm.”
“Anh… hạ lưu”- Thiên Châu nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông đang bế mình.
Lâm Khánh Phong đặt cô vào xe sau đó chống hai tay vào thành xe, gương mặt cũng đột ngột kề sát mặt cô: “Tôi chợt nhận ra… chỉ có nói chuyện kiểu hạ lưu mới trị nổi cái miệng của em.”
“Anh…hắt xì”- Thiên Châu vừa định nói gì thì đột nhiên ho một cái mạnh, sau khi định hình lại thì phát hiện Lâm Khánh phong đang đứng hình mà nhăn mặt.
Do gương mặt hai người ở khoảng cách quá gần nên Lâm Khánh phong hoàn toàn lãnh trọn ‘cơn mưa bất chợt’ của Thiên châu, chỉ thấy hắn từ từ đứng thẳng người lên, dùng khăn lau mặt rồi lườm Thiên Châu: “Mất lịch sự.”
Sau đó hắn đi vòng qua mở cửa ghế lái rồi khởi động xe, sắc mặt không mấy được tốt.
Thiên châu bất giác cười, dù có xấu hổ về sự cố vừa rồi nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Khánh phong lại có cảm giác như mình vừa làm một chuyện cực kì đúng.
Nụ cười của cô nhẹ nhàng như ánh mặt trời ngày đông kia vậy…
Thiên châu không biết, Lâm Khánh Phong ngồi cạnh cô đã hoàn toàn bị chìm đắm trong nụ cười u liên tuyệt cốc ấy.
U liên tuyệt cốc: một đóa sen chốn sâu, ý tả sự xinh đẹp, tinh khiết.