Khách sạn Hoàng Gia, phòng tổng thống, tầng .
giờ sáng, vào thời gian này, toàn thành phố điều đã chìm trong giấc ngủ, nhưng khắp từ trong ra ngoài khách sạn Hoàng Gia thì lại vô cùng náo nhiệt.
Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, khắp xung quanh khách sạn điều là bóng dáng của những người đàn ông mặt đồng phục chỉnh tề.
Họ là cảnh sát.
Dây ngăn cách được cốt xung quanh khách sạn, xe pháp y và pháp chứng lần lượt tiến vào hiện trường vụ án.
Trong đội cảnh sát, là một bóng hình nhỏ nhắn, không ai khác là Dương Tịnh An, cô nàng cột tóc cao lên trong có phần trẻ trung và năng động, chỉ bận quần jean cùng một chiếc áo đơn giản nhưng lại được phối vô cùng tinh tế.
Dương Tịnh An vừa bước vào căn phòng xa hoa thì lập tức nhíu chặt mày bởi mùi tanh của máu trong không khí, cách cô không xa là một chiếc giường màu trắng đã nhuộm đỏ máu, trên đó là thi thể của một cô gái.
Dương Thái Hùng và đồng nghiệp đang ở phía xa khám nghiệm hiện trường, thì bị giọng nói của anh chàng thanh tra phía sau Tịnh An gọi tập hợp, lúc nhìn thấy em gái mình, Dương Thái Hùng có phần ngạc nhiên nhưng sau đó lại trở về thần thái nghiêm túc vốn có.
Viên thanh tra giới thiệu với mọi người: “Đây là Tịnh An, chuyên gia tâm lí tội phạm vừa mới tốt nghiệp đại học Havard, cô ấy được cấp trên cử về tham gia phá vụ án lần này.”
Dương Tịnh An nở nụ cười xa cách nhìn tất cả ánh mắt hoài nghi ở đây: “Chào mọi người.”
Cảnh sát ở Italy được đào tạo nghiệp vụ rất chuyên nghiệp, nên họ nhanh chóng bỏ hết mọi chuyện, xem Dương Tịnh An như là một thành viên mà trao đổi, ngược lại Dương Tịnh An nhìn xung quanh hiện trường một lượt sau đó bước từng bước về phía nạn nhân, nhưng lại bị một cánh tay lớn che lại.
Dương Thái Hùng nhẹ giọng nói: “Em mới đến, không nên nhìn cảnh này.”
Đùa sao, chính những người cảnh sát đã từng tham gia nhiều vụ án còn rùng mình trước hiện trường vụ án, em gái anh chỉ mới lần đầu tham gia phá án làm sao chịu nổi, nếu lỡ… nó ngất xỉu tại hiện trường thì toi đời.
Dương Tịnh An lườm anh trai mình một cái, ông anh này của cô có phải già đến lẩm cẩm rồi không? Cô là đến để phá án, nếu không cho cô ‘tham quan’ thi thể nạn nhân làm sao mà đoán ra hung thủ?
“Đội trưởng Dương, tôi là đang thực hiện theo trình tự vụ án, phiền anh tránh ra.”- Dương TỊnh An lãnh đạm cất giọng, ngữ khí cô không lớn, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy mà nhìn về hướng này.
Dương Thái Hùng cũng biết là mình đang lo chuyện dư thừa, từ nhỏ Dương Tịnh An đã là một tiểu yêu tinh gan to hơn trời rồi.
Dương Thái Hùng biết không ngăn nổi em gái nên đành thở dài tránh ra, nhưng anh vẫn đứng bên cạnh Dương Tịnh An, đơn giản là để… đỡ khi cô ngất xỉu.
Thi Thể nạn nhân lõa lồ, trên người không một mảnh vải, khắp người toàn là máu, một cảnh tượng thật sự rất kinh hoàng.
Dương Tịnh An nhíu mày nhìn một lúc sau đó ngồi xổm xuống trước mặt thi thể, cô gái này khoảng tuổi, là người Châu Á, nhìn sơ qua có thể thấy được cô gái này có dung mạo rất ưa nhìn, miệng của nạn nhân có một dòng chất lỏng màu đỏ và một loại chất khác màu trắng trộn lẫn vào nhau, ở vị trí trái tim bị khoét một lỗ lớn rất ghê rợn, hai tay bị trói chặt ra phía sau, mắt bị bịt kín bằng một sợi vải đen.
Tịnh An đưa mắt nhìn xung quanh hiện trường, toàn bộ đồ vật điều rất ngăn nắp, không có dấu vết ẩu đả, cô đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, thần thái vô cùng tập trung,hoàn toàn không còn dáng vẻ con thường ngày.
Dương Thái Hùng thấy vậy, đến bên cạnh cô hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Dương Tịnh An vẫn im lặng nhìn xung quanh một lúc, không trả lời câu hỏi của anh mà nhàn nhạt cất giọng: “Sự việc thế nào?”
Dương Thái Hùng vô cùng nghiêm túc: “Khoảng hai giờ sáng, có một người lao công đi ngang đây, thấy cửa phòng không khóa tưởng rằng chủ phòng quên nên tiến lên định đóng cửa, vô tình nhìn thấy nạn nhân nằm trên giường nên đã báo cảnh sát.”
Tịnh An nhìn về nhân chứng không xa, sải bước lại bên đó, bác lao công đang cho lời khai với cảnh sát, giọng nói vẫn còn run rẫy.
Đại khái cũng trùng khớp với lời của Dương Thái Hùng nói, vì đây là phòng tổng thống đặc biệt nên thường đều là những nhân vật lớn tầm cỡ ở, khu vực này không có camera vì thông thường những nhân vật giàu có điều không thích mình bị theo dõi, khi đi dọn dẹp xung quanh thì bác lao công phát hiện nạn nhân, nhưng do lúc đó tư thế của nạn nhân nằm rất giống đang ngủ say nên bác lao công định rời khỏi, nào ngờ ánh mắt vô tình lướt qua vết cạy cửa sau đó phát hiện người chết liền báo cảnh sát
Tịnh An đứng kế bên nghe một lúc sau đó chen vào hỏi: “Nạn nhân lúc đó nằm ở tư thế nào?”
Bác lao công cố gắng nhớ lại sau đó cất giọng run run: “Cô ấy nằm nghiêng mặt vào trong, rất giống ngủ say, tôi phát hiện cửa bị cạy liền định hỏi xem cô ấy có bị mất đồ gì hay không, nào ngờ nhìn thấy rất nhiều máu, còn cô ấy đã chết rồi.”
Một người cảnh sát từ ngoài cửa đi vào đến bên cạnh Dương Thái Hùng: “Báo cáo đội trưởng, danh sách thuê phòng tối hôm qua đã có.”
Dương Thái Hùng lật tài liệu ra xem, sau đó liền nhíu mày nhìn dòng chữ tuy không gọi là quen nhưng cũng từng gặp trong danh sách.
Anh đóng tài liệu lại, thần thái vô cùng nghiêm nghị phân phó công việc: “Phi Phi cậu nhanh chóng gom hết tất cả đoạn băng camera toàn bộ khách sạn về đây, A Phụng cô liên hệ với bên pháp y và pháp chứng nhanh chóng lấy được kết quả giám định, Minh Hải và Kim An hai người nhanh chóng càn quét khắp khu vực thành phố, nhất là các tụ điểm ăn chơi, nhanh chóng tìm được Lâm – Khánh – Nam.”