Không ngoảnh mặt lại, thì sẽ không gặp gỡ. Tốt nhất không hiểu lầm, thì không phải phụ nhau. Tốt nhất không hứa hẹn, sẽ chẳng phải dây dưa. Tốt nhất không gắn bó, sẽ không cần bên nhau. Tốt nhất không gặp nhau, lại chẳng phải sum vầy. Nhưng chỉ cần gặp lại sẽ hiểu nhau thật nhiều, gặp lại nhau làm sao có thể coi như không thấy.
Đêm đầu xuân, tiết trời càng lúc càng lạnh. Cho dù cửa sổ không mở, Thiên Châu vẫn cảm thấy giá lạnh ở đâu kéo tới, xương sống như đang đóng băng lại, men theo sống lưng kéo lên tận cổ. Mỗi một sợi tóc như đang đọng sương. Cảm giác lạnh lẽo ấy xuyên vào tim trở thành một nỗi đau, kích thích khiến đầu mút dây thần kinh cũng nhói lên buốt tim gan.
Thiên Châu không biết mình về đến biệt thự bằng cách nào. Trong đầu chỉ toàn là lời nói của Thiệu Vũ…
“Lâm Khánh Phong cầm súng tới tìm Dương Thiên Ngọc, giết chết bà ta…”
Thiên Châu giơ hai tay bịt chặt tai mình lại, cô ngồi xuống đất, cạnh cửa sổ, ánh trăng soi lên một bóng hình nhỏ nhắn đang thu người ngồi ở đó, đầu cô vùi vào hai gối, hai tay ôm đầu…
Bên tai còn vang vẳng khúc nhạc bi thương kia, vang vằn tiếng người phụ nữ trong giấc mơ, mờ ảo với hình ảnh nghĩa trang đó…
Lại có… một giọng nói trầm thấp bên tai khi cô tỉnh dậy…
Thiên Châu sờ bụng của mình, làm sao có thể đây? Cô làm sao có thể mang thai con của người đàn ông giết chết mẹ mình? Thiên Châu ơi, mày nên tỉnh lại rồi, người đàn ông đó đối với mày là đang trả thù thôi, hoặc có thể đơn giản là hắn chỉ hứng thú với mày mà thôi…
kết cuộc không phải chỉ có một sao?
Thiên Châu đã từng nói, cô sẽ hận hắn, sẽ giết chết hắn.
Nhưng có làm được không? Cô đúng là sẽ hận hắn nhưng sao có thể giết chết hắn đây?
Cô không muốn bị sự dịu dàng của hắn làm mình mụ mị nữa, phải tỉnh lại rồi, tình yêu gì chứ? Một tên ác ma như Lâm Khánh Phong làm gì có tình yêu?
Chẳng qua là từ đầu tới cuối Thiên châu luôn cho rằng mình rất đặc biệt mà thôi.
Thiên Châu sụp đổ rồi, hoàn toàn sụp đổ rồi, thu người lại trong bóng tối cô mới nhận ra Thực ra cô không kiên cường như vậy, chẳng qua là giống như bao người khác học được cách ngụy trang mà thôi…
Trong một chếc xe màu đen sang trọng, Lâm Khánh Nam lười biếng dựa vào ghế sau, cả một đêm bị nhốt ở sở cảnh sát hoàn toàn làm anh mệt mỏi khắp người.
“Tôi nói cậu thật là khốn khiếp, hai tôi từ Paris phải bay sang đây, lại con phải giúp đỡ cậu, cậu muốn chơi gái thì cũng phải giải quyết hậu quả khéo léo một chút, để người ta chết công khai như vậy thật đúng là mất mặt.”- Thiên Ân đóng cửa xe nhìn Lâm Khánh Nam, lời nói không hề kiêng dè gì khác với cái dáng vẻ lịch sự khi nãy gọi anh là ‘cậu chủ Lâm’, Lâm Khánh Nam thật nghi ngờ không biết cậu luật sự thiên tài này có phải bị tâm thần phân liệt không.
“Mọi chuyện là thế nào?”- Lâm Khánh Phong ngồi ở ghế lái, vừa lái xe vừa nói, giọng nói vẫn lạnh nhạt như thường lệ.
Lâm Khánh Nam thở dài, nhắm mắt nghĩ ngợi: “Thế nào là thế nào? Thì sau khi em đi có người vào giết chết Windy, hơn nữa… cái chết rất trùng hợp, anh à, anh nghĩ sao?”
“Moi tim, đâm nhiều nhát, bị trói và bịt mắt, quả thật quá giống với cái chết của bà ta, suốt năm rốt cuộc kẻ đó lại một lần nữa ra tay.”- Lâm Khánh Phong lãnh đạm nói.
Thiên Ân bên cạnh cũng chen vào: “Nếu cái chết của Dương Thiên Ngọc và Windy là cùng một người gây ra vậy thì mục đích của kẻ đó là gì?”
“Nhằm thẳng vào chúng ta, xem ra người này mới là lợi hại nhất.”- Lâm Khánh Phong nhàn nhạt nói.
Phòng làm việc của Dương Tịnh An bây giờ gần như là ‘hiện trường vụ án thứ ’ bởi vì những bức hình máu me be bét điều được dán xung quanh phòng, còn cô thì dựa vào bàn làm việc nhìn chăm chú nó.
Bàn tay vẫn cầm bút lông ghi lên bản trắng, những dòng chữ như:
-Ở cùng nạn nhân trong một khoảng thời gian.
-Là nam, tuổi từ -
-Không quan hệ được với phụ nữ.
…
Dương Tịnh An nhìn chăm chú lên bản, miệng vẫn lẩm bẩm một vài câu như: “Tôi là… một người đàn ông, tôi căm ghet phụ nữ, đặc biệt là những phụ nữ lẳng lơ, tôi không có công việc, chỉ đơn giản là một hình thức để tôn thờ…”
Hình thức? Tôn thờ?
Dương Tịnh An nhíu mày, hình như đã có một suy nghĩ gì đó nhưng vẫn mơ hồ chưa định hình được trong đầu cô.
Điện thoại rung lên, Dương Tịnh An bắt máy.
“Là cô Dương đúng không?”
Một âm thanh đàn ông ở đầu dây bên kia vang lên khiến Dương Tịnh An nghi hoặc nhìn lại màn hình, là một số lạ.
“Đúng vậy, xin hỏi là ai vậy?”
“Là ai không quan trọng, tôi chỉ muốn cô lật lại vụ án mười chín năm trước tại trấn Phong Điền.”
Dương Tịnh An nhíu mày, nghi hoặc, cô vừa nghe điện thoại vừa đến trước máy tính ngồi xuống.
“Trấn Phong Điền?”
“Đúng vậy, đó cũng là vụ án moi tim nguời giống với vụ của Windy lần này.”
“Anh là ai?”- Dương Tịnh An nghi hoặc hỏi.
Người đàn ông khẽ cười, nói từng chữ một: “Lâm Khánh Phong.”
Sau khi cúp máy, Dương Tịnh An nhìn màn hình hồi lâu, trong đầu vẫn không hiểu dụng ý của hắn, nhưng vẫn đăng nhập vào hệ thống tài liệu hình sự, nhập vào phần tìm kiếm: Trấn Phong Điền – Mười chín năm trước.
Trên màn hình hiện ra một loạt các hình ảnh hiện trường thê thảm không kém gì vụ lần này khiến Tịnh An càng căng thẳng…
Thiên Châu cứ như người vô hồn ngồi ở đó, không biết đã qua bao lâu, cô mơ hồ cảm nhận được cơ thể mình được bế lên, ngã vào một vòng tay quen thuộc sau đó được đặt xuống giường.
“Sao lại ngồi dưới đất như vậy?”- Lâm Khánh Phong không vui nhìn Thiên Châu, giải quyết xong chuyện của em trai, hắn chỉ hận không thể ngồi phi cơ mà bay về nhà gặp cô, có trời mới biết cả ngày hôm nay xử lí công việc bên ngoài nhưng đầu óc lại vô cùng chểnh mãn, toàn là hình ảnh của cô.
Cô gái này đúng là yêu tinh, ma lực không thể xem thường.
Hai mắt Thiên Châu trống rỗng nhìn Lâm Khánh Phong, sau một khắc cô đột nhiên rút tay lại, tránh khỏi phạm vi hơi thở của người đàn ông này.
“Tránh xa tôi ra.”
“Lại dỗi gì nữa?”- Lâm Khánh Phong không giận, chỉ cười nhẹ rồi dịu dàng nhìn Thiên châu, hắn cho là cô chỉ đang dỗi vì cả ngày hôm nay hắn không ở bên mình thôi.
Thiên Châu nhìn hắn một lúc lâu, người đàn ông này dịu dàng là thế, ân cần là thế, nhưng lại là một ác ma không có tình người, phải chi… sự dịu dàng này của hắn là thật, không có thù hận, không có toan tính thì tốt biết bao…
Thiên Châu ơi Thiên Châu, mày lại điên gì nữa? Hắn giết chết mẹ mày, thì người hận cũng là mày mới phải.
“Chuyện của Lâm khánh Nam thế nào rồi?”- Thiên Châu đột nhiên hỏi một chủ đề không liên quan.
Lâm Khánh Phong chỉ cười nhạt: “Không có gì, nó được thả rồi.”
Thiên Châu nhếch miệng, lạnh lùng nhìn Lâm Khánh Phong, phải, người có tiền, có địa vị như mấy người cho dù là giết người công khai cũng chẳng hề hấn gì, quả là rất lợi hại.
“Nha đầu, ngủ đi.”- Lâm Khánh Phong đỡ Thiên Châu nằm xuống, sau đó đứng lên định đi ra ngoài thì bị một bàn tay nhỏ bé kéo lại.
“Anh… định đi sao?”- Giọng nói Thiên Châu rất nhỏ, lại chứa đựng một chút gì đó dịu dàng.
Sự dịu dàng này của cô như một cộng lông vũ quét nhẹ qua trái tim Lâm khánh Phong, hắn ngồi xuống xoa đầu cô: “Không, tôi sẽ ở đây.”
Sau đó hắn ôm cô vào lòng, cả hai chìm vào giấc ngủ.