Mafia được ví như là địa ngục, trong đó tập hợp những người được mệnh danh là ‘đứa con của satan’.
Satan chúa nắm quyền lực tối cao để lãnh đạo các sa tan con lần lượt là Lâm Khánh Phong, Bảo Hưng, Thiên Châu và một người tên là Gia Mỹ, bộ tứ này mỗi người đảm nhận một vị trí riêng, không ai làm việc của ai, Lâm Tuấn tuy chưa để Lâm Khánh Phong kế thừa tổ chức nhưng cũng ngấm ngầm giao hết mọi quyền quản lí cho hắn, Bảo Hưng là xạ thủ giỏi nhất của Mafia, tầm ngắm của anh được mệnh danh là không có giới hạn, nói về thân thủ thì không ai có thể qua khỏi cô gái xinh đẹp nhưng lại như là tảng băng ngàn năm Thiên Châu, về khoảng hacker và thông dụng các loại máy tính chuyên dụng thì Gia Mỹ lại là một cao thủ không thể xem thường.
Cũng chính vì bốn cao thủ vang danh hắc đạo kia mà các tổ chức khác điều phải nhường họ bảy phần, ngay cả nhà nước italy cũng e dè trước tổ chức này.
Khắp nơi chỉ toàn một màu trắng của mây và màu xanh của bầu trời, chiếc máy bay đặc chế không người lái hiện đại đang xuyên qua những làn mây trắng mà hướng về Châu Á.
Trong khoang máy, Thiên Châu đeo tai phone nhàn nhã nhìn ra cửa sổ, Bảo Hưng chăm chú quan sát rada, Gia Mỹ tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi, Lâm Khánh Phong nhìn vào ipad cả buổi, không biết làm gì.
Ai cũng có việc của mình, không ai nói với ai một tiếng nào.
Bọn họ sẽ đến vùng Tam Giác Vàng để gặp một vài nhân vật bàn chút chuyện trong nghề, hiện giờ máy bay đã đi đến khu vực giữa trung tâm sông Mê - kông, chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là đến nơi.
Bọn họ không biết, ở dưới mặt đất hiện giờ đang có một mối đe dọa…
Ven sông Mêkông là một khu rừng nhỏ, trong những bụi cỏ rậm rạp, một cây súng bắn tỉa màu đen hiện ra, hướng một đường thẳng màu đỏ ngay chiếc máy bay đang ở trên trời và bóp cò.
Viên đạn với vận tốc cực nhanh mà nhắm vào phía máy bay mà bay tới.
Trên khoang điều khiển, Bao Hưng và mọi người cả kinh khi máy bay bắt đầu rung mạnh và hình như đang rơi xuống tự do…
“Động cơ chống đạn của máy bay đã hỏng, tất cả cẩn thận, chuẩn bị dù.”- Bảo Hưng khẩn cấp thông báo.
“Có chuyện gì?”- Lâm Khánh Phong nhíu mày hỏi.
“Chúng ta bị bắn, mau lên.”- Bảo Hưng nhanh chóng trả lời rồi hướng về màn hình ra-da đang tối đen: “Chết tiệt, chúng còn dám xâm nhập hệ thống ra-da của chúng ta.”
Tốc độ rơi của máy bay càng ngày càng nhanh, trong khoang máy cơ hồ ngửi được mùi cháy sau đó là khói mịt mù: “Nguy rồi, nhanh lên, máy bay sắp nổ.”- Gia Mỹ chửi thầm một tiếng rồi giật dù.
Bốn người mở cửa khoang, vì ở trên cao nên không đủ không khí để thở khiến cả bốn người càng thêm chật vật, vội vàng phóng xuống.
Chiếc dù màu xanh nhanh chóng bung ra, cả bốn đáp lơ lửng trong không trung, thở phào nhẹ nhõm.
~Pằng pằng~
Tiếng súng vang lên liên tục, từng viên đạn không mắt mà bay về phía họ.
“Chết tiệt, bọn chúng vẫn chưa đi.”- Bảo Hưng nghiến răng chửi.
“Xem ra lần này bọn chúng không giết được người thì sẽ không đi”-Gia Mỹ nói
“Bớt nói lời nhảm nhí, tập trung mà né đạn đi.”- Thiên Châu nhíu mày.
Cả bốn người rút súng ra, hướng về phía những viên đạn bay ra mà nã đạn, cỏ cây um tùm không thấy kẻ địch nhưng vẫn điên cuồng nã đạn.
Một cơn gió mạnh ùa tới khiến cả bốn cánh dù thuận liền di chuyển vào đất liền, vừa tiếp đất chưa kịp quan sát tình hình thì từ trong những bụi cây kia kẻ địch không ngừng tập kích.
Trong trường hợp địch trong tối ta ngoài sáng như thế này khiến họ không biết đường tấn công, chỉ co thể cố gắng hết sức mà né tránh những viên đạn.
“A.”- Chân Lâm Khánh Phong bị một lỗ màu đỏ sau đó máu không ngừng tuôn ra, Thiên Châu đứng kế bên liền nhanh mắt phát hiện hướng bắn của viên đạn mà nổ súng, khiến một tên sát thủ ngã gục, cô đã Lâm Khánh Phong đứng lên sau đó chạy ra khỏi khu rừng.
Tuy là khu rừng nhỏ nhưng địa hình vô cùng phức tạp và hiểm trở, tạo cơ hội để bọn người trong tối kia công kích liên tục.
Chạy được một lúc thì từ trong bụi cây có ba tên hướng về phía Thiên Châu và Lâm Khánh Phong nã đạn, cô rút súng bắn trúng một tên, sau đó lăn vài vòng vừa né tránh đạn vừa dùng cách thật nhanh tiếp cận tên thứ hai sau đó xoạt chân khiến hắn rơi súng và té ngã rồi dùng súng bắn vào đầu hắn, đánh nhau từ xa không phải sở trường của Thiên Châu, điều này đương nhiên cô biết nên mới tìm cách tiếp cận ở cự li gần, mặc dù phương pháp này khá nguy hiểm.
Tên kia cũng không ngờ cô lại mạo hiểm như vậy, ánh mắt thoáng chút kinh hãi chưa kịp phản ứng thì sau gáy đã lạnh toát khiến hắn không dám cử động.
Thiên Châu từ từ đứng lên, giọng nói cô lạnh tựa như băng ngàn năm: “Nói, ai sai các ngươi đến?”
Tên kia im lặng, ánh mắt hắn hiện lên chút sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp không nói.
Ánh mắt Thiên Châu lóe lên một tia tàn nhẫn, khóe miệng lạnh lùng cũng theo đó mà nhếch lên, nhưng không hề cười mà là một ý khinh thường, không chút chần chừ hay tình cảm nào mà bóp cò súng.
Tiếng súng tàn nhẫn vang lên, người kia mất đi ý thức và ngã gục trước mặt, ánh mắt Thiên Châu hờ hững nhìn qua cái xác bên dưới sau đó đỡ Khánh Phong chạy khỏi khu rừng.
“không sao chứ?”- Thiên Châu hỏi, vết thương của Khánh Phong ngày càng ra nhiều máu .
“Chưa chết được, Bảo Hưng và Gia Mỹ đâu?”- Khánh Phong trả lời, vết thương rất sâu nhưng mặt của hắn vẫn không hề biến sắc, thấy thế Thiên Châu cũng không hỏi nhiều.
Thiên Châu hờ hững trả lời: “Sống chết là sinh mạng của bọn họ, giữ được hay không là số phận của bọn họ, chúng ta đi.”
Thiên Châu vừa bước đi vài bước liền bị Lâm Khánh Phong kéo lại, ánh mắt hắn nghiêm túc mà nhìn vào vai trái của cô: “Cô…”
“Vết thương nhỏ, không đáng nói.”- Thiên Châu nói.
Lâm Khánh Phóng nghiến răng rồi liếc cô một cái, bã vai Thiên Châu đang ứa máu, tuy không nhiều như Lâm Khánh Phong nhưng chỉ cần liếc qua cũng thấy cực kì nghiêm trọng.
“Là loại súng MMS- .”- Lâm Khánh Phong cầm viên đạn lên xem, đạn có bán kính .mm với bán kính này có thể xuyên qua bảy lớp áo chống đạn, nhưng đặc biệt là súng MMS- là loại súng mới ra trên thị trường với số lượng hạn chế, trên thế giới cũng chỉ có những nhân vật tầm cỡ mới có thể sở hữu.
Thiên Châu nhếch môi: “Xem ra, lần này họ thật sự muốn diệt cỏ tận gốc.”
Khi nãy lúc vừa bị bắn Thiên Châu nhận được một cảm giác đau đến không nói thành lời từ vai truyền tới, cô đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy kẻ kia là ai, lúc bị bắn cô cũng có thể nhận ra đây là vũ khí không hề đơn giản, xem ra kẻ thù này cũng khá có đẳng cấp.
Ánh mắt Thiên Châu đột nhiên trở nên sắc bén, cô cơ hồ cảm thấy có hơi thở lạ xung quanh đây... hơn thế, đây còn là một hơi thở nguy hiểm, đầy sự đe dọa...