Chương Cảnh Tượng Ở Đài Phun Nước ()
“Cảm ơn em, em thật lợi hại.”- Cô gái kia tươi cười nhìn Thiên Châu, nói ra lời thật lòng.
Thiên Châu khẽ gật đầu, lại thấy một bàn tay nhỏ đưa ra: “Chào em, chị là Hồng Loan, hôm nay lại quen thêm hai người bạn mới.”
Thiên Châu ngước lên, đánh giá cô gái trước mặt, cô ta có nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to tròn, gương mặt muốn trong sáng cũng được muốn quyến rũ cũng không thành vấn đề. Rất xinh đẹp.
Thiên Châu giơ tay bắt tay với cô ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Thiên Châu.”
“Thì ra chị tên là Hồng Loan, nghe khẩu âm của chị chắc không phải người ở đây.”- Dương Tịnh An chống tay lên cằm nhìn Hồng Loan.
Hồng Loan gật đầu, thái độ cực kì thân thiện: “Chị là người Anh, đã qua đây được hai năm rồi.”
“Ồ, là theo chồng sao?”_ Dương Tịnh An cười gian xảo nhìn Hồng Loan khiến cô nàng chỉ đỏ mặt mỉm cười.
Dương Tịnh An hắng giọng, nghiêm chỉnh đứng trước mặt Hồng Loan: “Chào chị, em là chuyên gia tâm lý tội phạm hàng đầu của…. sở cảnh sát.”
“Nói đúng hơn là cả sở cảnh sát chỉ có một mình em ấy thuộc chuyên ngành này.”
Giọng nói lạnh nhạt nhưng chứa một chút ý cười của Thiên Châu phía sau khiến Dương Tịnh An rơi vào thế bức bách mà đỏ cả mặt.
Thiên Châu rời đi trong ánh mắt của hai người kia, chẳng qua là tiện tay giúp đỡ, cô cũng không muốn dây dưa nhiều.
Thấy Hồng Loang cứ nhìn theo bóng lưng Thiên Châu, Dương Tịnh An tưởng cô ta buồn vì thái độ của Thiên Châu nên nhẹ giọng giải thích: “Chị đừng để ý, chị ấy là như vậy, đối với ai cũng thế, không phải vì chị ấy không thích chị đâu.”
Hồng Loan gật đầu, “ Sao chị cứ thấy em ấy rất quen mặt, nhưng lại không nhớ là ai, phải rồi, Thiên Châu là người thế nào?”
“Diễm lệ vô song, mị hoặc chúng sanh, nhưng vô tâm vô tình, lãnh nhược băng sương”- Dương Tịnh An khoanh tay nói một tràng thành ngữ.
Hồng Loan mỉm cười, định nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó cô ta chợt nhớ ra hôm nay Lâm Khánh Phong sẽ cùng mình ăn tối, đây là thời khắc cô ta mong chờ nhất trong ngày nay, vì muốn mình thật hoàn hảo nên định đi mua một bộ quần áo đẹp, nào ngờ gặp cướp…
“Chị có việc, đi trước đây, đây là số điện thoại của chị.”- Nói rồi Hồng Loan dúi tấm namecard vào tay Dương Tịnh An sao đó gấp gáp chạy đi.
Dương Tịnh An vẫn chưa kịp nói lời tạm biệt thì người đã không thấy bóng đâu, cô ta thở dài sau đó hét lớn về phía Thiên Châu bên cạnh đài phu nước: “Chị Thiên Châu, đợi em.”
Từng luồng nước bay lên không trung sau đó thành một đường parabol tuyệt đẹp mà lại rơi xuống, nguyên lý hoạt động của đài phun nước này cũng giống như một vòng tuần hoàn vậy, cứ liên tục lặp lại.
Vậy cuộc sống con người có phải cũng là một vòng tuần hoàn không? Mẹ cô khổ vì cha hắn bao nhiêu thì bây giờ cô cũng vậy…
“Chị có tâm sự sao?”- Dương Tịnh An ngồi cạnh cô, hai mắt tròn xoe vô hại nhìn Thiên Châu.
“Về vụ án moi tim gần đây, có phát hiện gì không?”- Thiên Châu muốn gặp Dương Tịnh An để hỏi về vấn đề này đã lâu rồi, từ lúc nghe Thiệu Vũ nói nguyên nhân chết của mẹ cô thì cô đã cảm thấy rất kì lạ.
“Sao lại có nhiều người của Mafia muốn biết về chuyện này nhỉ?”- Dương Tịnh An khó hiểu nhìn Thiên Châu, đối với người chị lạnh lùng này cô ta ngược lại không cảm thấy sợ hãi mà còn muốn thân thiết cho bằng được, cô ta từng hỏi bản thân mình… có phải đây là ham muốn chinh phục không?
Ôi chúa ạ.
Có ai ngăn suy nghĩ của cô ta lại không?
“Trả lời vào trọng tâm.”- Thiên Châu nheo mắt nhìn Dương Tịnh An.
“Đây là cơ mật vụ án.”- Dương Thiên Châu liếc nhìn sắc mặt Thiên Châu, thấy cô không vui liền mỉm cười làm hòa: “Nhưng vì chị em cũng không ngại gì mà”
Dương Tịnh An lấy giọng sau đó phân tích: “Xét theo góc độ tâm lý học, hung thủ có thể là một tín đồ của dị giáo, có một thành kiến nhất định về phụ nữ, nhưng chắc chắn đối với loại tội phạm này sẽ có một mẫu hình phụ nữ để hắn ghét, vụ án của… Dương Thiên Ngọc năm trước tại trấn Phong Điền cũng là nạn nhân bị giết dưới hình thức này.”
Tay của Thiên Châu khẽ run.
“Moi tim, là hình thức của giáo hội đó, có thể hai nạn nhân là tín đồ giáo hội đó.”- Dương Tịnh An nói tiếp
.
Cả hai im lặng trong một lúc, Thiên Châu dường như không còn nghe những tiếng ồn bên ngoài, cả người cô cứng đờ, ánh mắt cũng bi thương vô cùng, tín đồ dị giáo? Hình như cô có chút ấn tượng, cô có thể tưởng tượng ra một người đàn ông đeo chiếc mặt nạ đen, uy nghi đứng trên ngai chủ tế…
Đó là những con người sống chết với tín ngưỡng của mình.
Họ sẽ giết chết những người dám làm sai hoặc phản bội tôn giáo.
Tim của những người đó, sẽ trở thành lễ tế cho thần linh…
Thiên Châu không hiểu vì sao những ảo giác này lại đến với mình nhưng có lẽ là thần giao cách cảm của cô và mẹ, cô có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc mẹ cô chết…
“Vừa rồi em nói… là người của Mafia cũng quan tâm chuyện này? Là ai?”- Qua một lúc lâu, Thiên Châu lại hỏi tiếp.
“Là…”- Dương Tịnh An vô tình quét mắt qua một chỗ không xa, mỉm cười đầy hàm ý: “Đến rồi, thôi, em đi đây.”
Nói rồi, cô nàng nhanh chóng chuồn đi, hòa vào dòng người đông đúc, vừa rồi hình như Dương Tịnh An nhìn thấy Lâm Khánh Nam đi phía sau Lâm Khánh Phong, phải chuồn sớm, đây là trực giác nói cho cô biết.
“Sao lại ở đây?”- Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến, pha thêm một chút gì đó nôn nóng, sốt ruột không che dấu. Lâm Khánh Phong đến bên cạnh Thiên Châu, nhíu mày nhìn cô.
Thiên Châu không ngờ gặp được hắn ở đây, cô hiện giờ không muốn đối mặt với người đàn ông này, mặc dù trái tim thúc giục cô quay lại nhìn gương mặt đã một tuần không gặp kia, nhưng lí trí là ngăn cản, nói rằng nếu bây giờ quay lại thì có thể sẽ không lùi lại được nữa…
Cô đứng lên, định rời đi, ngay tức thì cánh tay bị một lực kéo lại.
“Tôi đang hỏi em sao lại ở đây? Còn nữa, sao không về biệt thự.”- Lâm Khánh Phong càng nâng cao ngữ khí, khí thế càng bức bách.
Cô vẫn không trả lời, càng khiến lực ở bàn tay đang giữ chặt cô tăng thêm sức, tựa như muốn bóp nát xương Thiên Châu ra.
“Quay lại!”
Cô vẫn đứng yên.
“Tôi nói em quay lại.”
Thiên Châu nắm chặt tay. Trên đời có lúc con người làm sai là vì khi nên sử dụng đầu óc thì lại dùng tình cảm… cô vẫn quay lại nhìn vào đôi mắt đó…
Đôi mắt Lâm Khánh Phong lạnh lẽo nhưng lại chứa đựng một vẻ sốt ruột không khó nhìn thấy, thêm vào đó là những tia máu hằn lên trong mắt, những cọng râu mọc lún phún trên mặt khiến hắn trông vô cùng tiều tụy.
Là thế nào? Đã nhiều ngày hắn không ngủ sao?
“Sao em không về biệt thự?”- Giọng nói Lâm Khánh Phong trầm thấp, chứa đựng một sự mệt mỏi.
“Không về là không về, nơi đó có là gì của tôi đâu.”- Thiên Châu nhìn sang chỗ khác, không muốn tiếp tục xót xa vì vẻ mệt mỏi hiếm thấy của hắn.
Thiên Châu mơ hồ cảm nhận được sức lực ở tay đang dần mạnh lên, nhưng sau đó lại nơi lỏng ra, Lâm Khánh Phong cũng dịu giọng lại: “Gây gự đủ rồi, đi về thôi.”
“Tôi không đi.”- Thiên Châu chống cự, cố gắng thoát khỏi bàn tay ma quái kia nhưng hình như vô ích.
Lâm Khánh Phong mặc kệ sự kháng cự của cô, dứt khoát xoay người kéo cô đi về phía xe mình.
“Buông cô ấy ra.”-Một giọng nói tức giận truyền đến.