Cuối tuần, trời vừa sáng, Quan Hướng Thần đã gõ cửa nhà Tần Việt, hì hục chất đống ba túi đồ ăn vặt lớn dưới chân cô, sau đó phủi hai tay, ra vẻ nói: "Mang về nhà!"
Tần Việt nghiêng người dựa vào tường, đốt ngón tay đặt trên đầu mũi, buồn ngủ khép mắt lại, "Mình chỉ có hai tay."
Quan Hướng Tần mỉm cười, "Nhưng cậu có gần trăm em trai, em gái. Ơ, sao mắt cậu có vẻ sưng vậy?"
Quan Hướng Thần thò tay chọt chọt mắt Tần Việt, hỏi: "Ngủ không ngon hở?"
Tần Việt buông thõng tay, nhắm mắt lại, "Ừ."
Tốc độ nói của Quan Hướng Thần nhanh như cắt, "Đọc sách hay là việc của Vệ Tín Thành cần gấp? Có cần mình làm cùng cậu không?"
Tần Việt lắc đầu, nói: "Không cần. Đều không phải."
Quan Hướng Thần kỳ quái, "Vậy sao mắt cậu lại thành ra thế này?"
Tần Việt nói: "Nghĩ chuyện cần nghĩ."
"Hả? Nghĩ chuyện gì?"
"Nhận lỗi như thế nào."
Quan Hướng Thần sững sờ, "Nhận lỗi với ai? Lỗi gì?"
Tần Việt ngửa đầu tựa vào tường, im lặng 2 giây rồi mới nói: "Giảng viên Thẩm. Mình lừa cô ấy."
Quan Hướng Thần gãi đầu, bước lên bậc thềm, "Giảng viên Thẩm chính là ai kia đó hả?"
Tần Việt nói: "Phải."
"Cậu lừa cô ấy cái gì?"
"Lừa cô ấy mình nôn vì ăn phải đồ thiu."
"Mỗi thế?" Quan Hướng Thần xua tay, thả lỏng thần kinh, "Cậu và cô ấy chỉ là lên giường thôi, có phải yêu đương đâu, vốn dĩ đã không có nghĩa vụ phải cho cô ấy biết chuyện riêng của cậu rồi."
Tần Việt không nói gì, im lìm nhìn họa tiết giấy dán tường ở đối diện.
Quan Hướng Thần thấy cô như vậy, dần do dự, "Cậu muốn nói?"
Tần Việt phủ nhận, "Không muốn."
"Vậy sao còn nghĩ đến chuyện nhận lỗi?"
"Cô ấy giận."
"...Thôi được, đây là lần đầu tiên mình thấy có người quan tâm đ ến cảm xúc của người tình đến thế đấy." Quan Hướng Thần áp nửa người vào khung cửa, đề nghị: "Nếu cậu sợ cô ấy giận thì cứ nói sự thật cho cô ấy đi, có phải bệnh gì lớn đâu, cũng đâu truyền nhiễm, sợ cái gì?"
Tần Việt mím môi suy nghĩ một lúc nhưng vẫn nói ra hai chữ như cũ, "Không muốn."
"Cậu mâu thuẫn thật đấy." Quan Hướng Thần hỏi: "Vậy tại sao không muốn?"
Tần Việt nói: "Không muốn bị thương hại."
"Mình lớn lên trong cô nhi viện. Mình có thể, thậm chí là rất giỏi nhận bố thí. Vật chất, tinh thần, mình đều giỏi cả. Chỉ có một thứ là không được." Tần Việt dừng lại, giọng điệu chậm rãi, "Đó có lẽ là đối đẳng."
Quan Hướng Thần khó hiểu, "Là sao?"
Tần Việt im lặng, hồi lâu, cô chợt bật cười, cúi người xách túi đồ ăn vặt ở cửa lên.
"Cậu mà về ngủ tiếp đi, khó lắm mới được nghỉ." Tần Việt cười nói.
Quan Hướng Thần cau mày, trầm ngâm một lát, lựa chọn không truy hỏi tiếp, chỉ nói: "Đi sớm về sớm, ngày mai còn đi làm."
————
Ăn xong bữa sáng, Tần Việt đóng gói đồ ăn vặt mà Quan Hướng Thần tặng, đi đến tiểu khu đối diện bắt xe buýt về nhà.
Nhà cô rất lớn, ngoài gần trăm em trai, em gái được Quan Hướng Thần nhắc tới ra còn có hai mươi mấy thầy cô không cùng huyết thống, nhưng còn hơn cả máu mủ ruột thịt.
Nhà của cô là viện phúc lợi trẻ em Thành Nam.
Cuối tuần, trẻ em, bất luận là học ngoại trú hay học nội trú trong trường, đều được rảnh rỗi.
Những chàng trai cô gái bận rộn công việc cuối cùng cũng có thời gian tới ngắm nhìn một nơi ngập tràn ánh nắng như này nơi đây.
Có người dẫn theo con, dùng ánh mắt thương hại nhìn những bạn nhỏ trong sân, tặng chúng những món quà tinh xảo, sau đó hạ giọng, dùng ngữ điệu khuyên răn nói với con mình rằng "Gia đình con đủ đầy, cơ thể khỏe mạnh, con rất hạnh phúc", vì thế "Con phải biết trân trọng, chăm chỉ học tập"; có người mang theo máy ảnh, nơi nào cũng tới, cái gì cũng chụp, để làm phong phú thêm hình ảnh trên mạng của họ; còn có người, mang theo những tiêu chuẩn vô cùng khắt khe, mong rằng có thể chọn ra một, hai đứa trẻ "bình thường" trong số những đứa trẻ "kỳ quái" này để nhận nuôi, bù đắp những thiếu sót của họ khi không thể thuận lợi làm cha mẹ.
Tất nhiên, cũng có những tình nguyện viên chân thành đến làm công việc tình nguyện và những cô nhi "về nhà" nhân dịp cuối tuần như Tần Việt.
Tần Việt sống ở đây cho tới năm 18 tuổi mới rời đi, đến giờ đã là 7 năm.
7 năm qua, hễ cứ có thời gian là cô sẽ về thăm, đồng thời cũng dùng nguồn lực không mấy dư giả của mình để giúp đỡ hai đứa trẻ—— Một là Phạm Giai Nguyệt 6 tuổi, suy giảm thị lực, thiểu năng trí tuệ, sinh ra không lâu đã bị bố mẹ bỏ rơi; còn lại là Tề Dương 8 tuổi, mắc chứng tự kỷ, mẹ không rõ, bố thì đang ở trong tù.
Đối với hai đứa trẻ này, dù viện đã bố trí điều trị tích cực, các em cũng đang từ từ hồi phục, nhưng giống với hầu hết trẻ em khiếm khuyết tại đây, cả đời này, các em sẽ không thể rời bỏ chế độ giáo dục đặc biệt, không thể ra khỏi viện phúc lợi.
Đến tuổi, các em sẽ chuyển từ viện phúc lợi trẻ em sang viện phúc lợi xã hội, nhận được một số cơ hội làm việc trong khả năng của mình, sống một cuộc đời bình thường nhưng trắc trở.
So với các em, Tần Việt may mắn hơn rất nhiều, trí lực của cô bình thường, tâm lý khỏe mạnh, đã tự mình hòa nhập vào xã hội nhộn nhịp bên ngoài, hiện tại đã có đủ khả năng quay lại giúp đỡ các em.
Tần Việt vừa xách đồ ăn vặt xuất hiện, cô bé Hinh Hinh một tay vừa nhập học lớp 12 đã hào hứng kêu lên với cô, "Chị Việt!"
Hinh Hinh vừa gọi, những đứa trẻ ở gần đó đã ào ào chạy tới vây quanh Tần Việt, tiếng này chồng lên tiếng khác gọi cô là "Chị Việt", chân thành, sôi nổi, tràn đầy sức sống.
Tần Việt mím môi, xúc động trước những tiếng gọi ấy, mỉm cười xoa đầu các em, kiên nhẫn đáp lại.
Náo nhiệt qua đi, Tần Việt đến văn phòng viện trưởng như thường lệ, trò chuyện với bà về cuộc sống, công việc, rồi lại nghe bà cằn nhằn đầy quan tâm.
Sau đó, viện trưởng bận rộn, Tần Việt ngồi một mình bên cửa sổ, bật rồi lại tắt chiếc điện thoại trên bàn, hết lần này tới lần khác, đến khi điện thoại chịu hết nổi, vội vàng báo pin yếu, cô cuối cùng cũng chịu mở khóa màn hình, nhấn vào WeChat gửi hai tin nhắn cho Thẩm Kiến Thanh.
【Cô Thẩm, tôi đang nghiêm túc】
【Úp mặt vào tường.jpg】
————
Hôm nay, Thẩm Kiến Thanh đưa các sinh viên đến viện đo lường là để nộp báo cáo giám định về độ chính xác của thiết bị, quá trình có phần phức tạp, họ phối hợp với người của viện đo lường mãi tới tận chiều mới hoàn thành công việc.
May mắn thay, công sức không phụ lòng người, kết quả giám định tốt hơn mong đợi rất nhiều.
Thẩm Kiến Thanh thông cảm cho 2 sinh viên vất vả, lái xe hơn 15km, đưa họ đến một nhà hàng cũ ở đường vành đai ba để ăn cá nồi đá.
Họ thì ăn, Thẩm Kiến Thanh thì tựa lưng.
Một bên sục sôi ngất trời, một bên im lặng không nói.
Sinh viên không nhịn được hỏi: "Cô Thẩm, tâm trạng của cô không tốt ạ?"
Dòng suy nghĩ của Thẩm Kiến Thanh quay về với hiện tại từ tối qua, sẵn tay xóa bỏ khuôn mặt của Tần Việt ra khỏi tâm trí, cầm đũa lên, nói: "Không."
Trên đường về, Thẩm Kiến Thanh thật sự không chịu nổi phân chim trên tấm kính chắn gió phía trước, bèn tìm một tiệm rửa xe gần đó.
Cuối tuần đông người xếp hàng, nhân viên tiệm nói nhanh nhất cũng phải mất 1 tiếng.
Thẩm Kiến Thanh thà đợi 1 tiếng này còn hơn ngẩng đầu, đập vào mắt chính là phân chim nên cô ấy bảo hai sinh viên đến quán cà phê bên cạnh ăn uống, còn mình thì tìm một chỗ râm ở hướng đối diện để hút thuốc cho tỉnh táo.
Hôm nay nghe tiếng ù ù suốt 6-7 tiếng ở viện đo lường, đầu cô ấy sắp nổ tung rồi.
Thuốc cháy được phân nửa, tiếng piano êm ái chợt thoảng tới giữa tiếng ve huyên náo, đàn lên bài hát thiếu nhi mới 《Chiến binh cô độc》.
Thẩm Kiến Thanh không khỏi hiếu kỳ, người như thế nào mới có thể chơi "Cuộc chiến của chiến binh cô độc" một cách êm đềm như vậy, quá mềm mại, nhưng lại ngoan cường, thư thái hơn cả gào thét rát cổ bỏng họng.
Tâm trí nặng trĩu của Thẩm Kiến Thanh bị sự hiếu kỳ thúc giục, dập thuốc, mở một túi nước súc miệng, sau đó khoác túi lên vai, đi theo đường cái, cuối cùng lại thật sự đưa cô ấy tới nơi phát ra âm thanh: Viện phúc lợi trẻ em thành phố Giang Bình.
Các tòa giảng đường trong viện đều được xây mới, dụng cụ thể thao trên sân thể thao nhựa cũng đầy đủ, ngay cả quốc kỳ tung bay giữa không trung dường như cũng tươi tắn lạ thường.
Điều kiện ở đây có vẻ như không thua kém bất kỳ trường tiểu học, trung học phổ thông nào, nhưng toàn bộ trẻ em nơi đây đều thiếu một mái nhà.
Thẩm Kiến Thanh nhíu mày đứng ở cổng một lúc, vẫn quyết định không đi vào.
Cô ấy đã làm giảng viên được 8 năm, quá lâu, hiện tại không thể chịu nổi khi nhìn thấy những đứa trẻ đáng lẽ ra phải giống như ánh bình minh, lại mang trên mình bất kỳ dấu hiệu u ám nào.
Trước khi dứt khoát quay đi, ánh mắt của Thẩm Kiến Thanh đột nhiên dừng lại tại một cánh cửa sổ, không hề nhận ra có người đang chậm rãi bước vào dư quang của cô ấy, giọng nói ấm áp hỏi: "Cô là bạn của Việt nhà chúng tôi à?"
Thẩm Kiến Thanh bỗng hoàn hồn khi nghe thấy tiếng động, nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính, tóc hoa râm đang mỉm cười nhìn mình.
Người phụ nữ chính là viện trưởng của nơi này, vừa tiễn một đoàn mạnh thường quân tới quyên góp sách, bà đưa tay chỉnh mắt kính, mỉm cười, nói với Thẩm Kiến Thanh: "Từ xa thấy cô đang nhìn Việt."
Thẩm Kiến Thanh nhìn viện trưởng, rồi nhìn Tần Việt đang được lũ trẻ vây quanh, ngồi chơi piano điện tử trong nắng, khó tin hỏi: "Tần Việt là trẻ ở đây???"
Viện trưởng nhìn sang, giọng điệu ngập tràn đau lòng, "Đúng vậy, sinh ra chưa tròn một tuần đã bị bỏ ở cổng rồi."
"Từ nhỏ, sức khỏe cái Việt đã kém, từ từ lớn lên sau lưng giáo viên chỗ chúng tôi," Viện trưởng nói tới nửa chừng, giơ tay lên đ ỉnh đầu ước lược, thở dài, "Cao nhưng lại lớn rất chậm."
"Chậm thế nào ạ?" Thẩm Kiến Thanh nghe thấy bản thân bối rối hỏi.
"Khó khăn, trắc trở, vượt ngũ ải chém lục tướng [1]."
[1] Vượt ngũ ải chém lục tướng: Gian nan, cực khổ
Trong đầu Thẩm Kiến Thanh ong ong, trái tim lững lờ bất chợt bắt đầu đập kịch liệt.
Tần Việt nôn, cảm lạnh vì dầm mưa vào mùa hè, sắc mặt suốt ngày tái nhợt, môi khô nứt là vì từ nhỏ sức khỏe kém, vất vả, gian truân mới trưởng thành ư?
Đây đâu phải chuyện đáng xấu hổ, tại sao cô không nói rõ?
Có nỗi niềm khó nói chăng?
Dòng suy nghĩ của Thẩm Kiến Thanh hỗn loạn.
Viện trưởng không nhận thấy sự bất thường ở cô ấy, quay đầu nhìn cô ấy, ôn hòa hỏi: "Có muốn vào ngồi một lát không? Cái Việt xinh xắn lại còn kiên nhẫn, lần nào về, đám trẻ sẽ quấn lấy con bé cả ngày. Nếu cô tìm con bé thì có lẽ phải đợi đấy. Mặt trời chưa xuống núi, con bé chắc chắn chưa đi được đâu."
Thẩm Kiến Thanh định bụng nói không cần, cô ấy chỉ bị tiếng đàn thu hút mà thôi, chẳng phải cố ý tìm người.
Nhớ lại cuộc chia tay không vui đêm qua, ngước mắt nhìn thấy Tần Việt được một cô bé chừng 5, 6 tuổi hôn lên má, đang mỉm cười rạng rỡ và mang sắc điệu mông lung dưới những tia nắng, h@m muốn tìm hiểu xuất hiện trong tâm trí Thẩm Kiến Thanh đột nhiên tăng mạnh.
Thẩm Kiến Thanh cố gắng nén thở nói: "Làm phiền rồi ạ."
"Không đâu. Mời cô đi lối này." Viên trưởng vừa dẫn Thẩm Kiến Thanh vào trong, vừa giải thích ý định của mình, "Kể từ khi cái Việt độc lập, lúc nào về cũng chỉ nói chuyện tốt, chuyện xấu thì bỏ qua, tôi cũng vừa khéo hỏi thăm được cô tình hình con bé ở bên ngoài."
Tiếng giày cao gót vang lên rồi dừng lại.
Thẩm Kiến Thanh mím môi, băn khoăn có nên nhắc trước với viện trưởng, rằng cô ấy thật ra không hề biết gì về cuộc sống của Tần Việt, bao gồm cả con người cô hay không.
Mới đêm qua thôi, cô ấy còn trâng tráo hỏi Tần Việt, "Sư phụ Tần, bình thường ở nhà em cũng ăn nhà vậy à? Bố mẹ không ai nói gì em sao?"
Thậm chí sau khi phát hiện cô nôn, không hề lập tức an ủi mà lạnh mặt trách móc cô lừa gạt mình.
"Tần Việt, hôm nay tôi đích thân đến đón em tới giúp đỡ, nếu em thật sự xảy ra chuyện ở đây thì tôi biết giải thích với người nhà của em như thế nào đây?!"
"Tôi cũng chưa từng lừa dối em bao giờ, đúng chứ? Nhưng ngược lại với em, tại sao nói sự thật với tôi lại khó đến thế?"
"Em thích thể hiện lắm chứ gì, vậy thì tự tìm cách mà về đi!"
Nói xong những lời này, cô ấy liền quay người bỏ đi.
Tần Việt vội vàng đi tới kéo tay cô ấy, nhưng bị cô ấy lại không chút do dự hất ra, sau đó lẻ loi đứng đó một mình, không tiến thêm bước nào nữa.
Vậy còn cô ấy?
Dù đã nghe thấy tiếng tay Tần Việt đập vào tường nhưng cũng chỉ do dự vỏn vẹn vài giây rồi quả quyết bỏ đi, bỏ lại cô một mình trong quán ăn.
Nhớ lại cảnh tượng đó, Thẩm Kiến Thanh hối hận tột cùng.
Lừa thì lừa, nhưng tốt xấu gì cũng phải đưa cô đến bệnh viện kiểm tra trước đã chứ.
Cho dù cô có cố tình nói dối, nhưng cũng đâu phải cố ý để mình bị bệnh đâu.
Sức khỏe không tốt, làm sao là lỗi của cô được.
Hơn nữa...
Thẩm Kiến Thanh chợt nhớ tới gì đó, vội vàng quay đầu nhìn về phía Tần Việt cách đó không xa.
Đêm qua, trước khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô ấy dường như nghe thấy Tần Việt gọi mình, nhưng đoạn sau đó chỉ còn lại một chữ đơn điệu "Tôi".
Lúc ấy, cô vẫn còn đang nổi giận, Tần Việt càng do dự, cô ấy càng cảm thấy cô chột dạ, bất giác phóng đại hành động của cô—— Cố ý lừa cô ấy, cố ý gây rắc rối cô ấy, khiến cô ấy không nỡ buông tay.
Bây giờ nghĩ lai, Tần Việt muốn nói lại thôi liệu có phải đang cân nhắc nên thú thật với cô ấy như thế nào?
Những đứa trẻ lớn lên trong viện phúc lợi ít nhiều đều đã từng tiếp nhận những ánh mắt khác thường từ người khác, theo bản năng, chúng sẽ tránh né một vài lời, cũng sẽ có một số điểm yếu không thể để lộ với người ngoài.
Khi đó cô ấy điên thật rồi sao?
Rõ ràng trong các sinh viên, có người từng phạm sai lầm nguy hiểm tới tính mạng, thế những cô ấy vẫn có thể bình tĩnh giải quyết hậu quả cho cậu ta, trấn an cậu ta, trao cậu ta niềm tin.
Tại sao đến Tần Việt, ngay cả chút kiên nhẫn tối thiểu cũng chẳng có?
Thẩm Kiến Thanh không hiểu, ánh mắt phức tạp sâu thẳm dừng lại trên người Tần Việt hồi lâu mà không rời đi.
Tần Việt cười lên rất rạng rỡ, mọi cảm xúc đều là động thái, khi cúi đầu cọ cằm vào cổ áo theo thói quen, cô sẽ lập tức yên tĩnh trở lại.
Những người có thể chuyển đổi cảm xúc một cách thành thạo như vậy, trong lòng nhất định chan chứa rất nhiều điều.
Thẩm Kiến Thanh trầm ngâm suy tư.
...
Bản nhạc kết thúc, Tần Việt cách đó không xa nhìn ra bên ngoài, không thể nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh vừa mới đi ngang qua đó.
Sau này, Thẩm Kiến Thanh cũng chỉ dám lén lút nhìn Tần Việt từ khoảng cách an toàn, thường thường sẽ nghĩ, nếu không phải bị tiếng đàn yên ả, ngoan cường của Tần Việt hấp dẫn, không vì vậy mà dừng chân, có lẽ, cả đời này, cô ấy sẽ không biết về một con người sống và lớn lên giữa trời đông, nhưng lại bước trên con đường dẫn tới mùa xuân.
Con người ngày, dùng chút hơi ấm nhỏ nhoi trong sinh mệnh để yêu cô ấy thầm lặng mà mãnh liệt.