Editor: Lạc Tâm Vũ
Cậu vừa mới đứng lên, đã bị Tôn Ngôn giữ tay xuống. Tầm mắt của hai người một cao một thấp, vừa chạm liền tách ra.
Là Tôn Ngôn né tránh trước, anh chột dạ nhìn món ăn, rầu rĩ không vui nói: “Món chính còn chưa lên, ăn xong cái gì?”
Rõ ràng là anh ta vũ nhục mình trước, ngược lại làm ra vẻ bị ức hiếp, Nghiêm Hải An đều phải nén cười. Cậu muốn thu tay lại, nhưng sức lực đối phương rất lớn, chết lôi không thả, vùng ra mấy lần cũng Die nd da nl e q uu ydo n không tránh ra. Giữa nơi công cộng này Nghiêm Hải An không muốn huyên náo quá lớn, không khỏi khẽ quát: “Anh buông tay.”
Tôn Ngôn nghiêng đầu nhìn cậu: “Vậy cậu ngồi xuống trước.”
Nghiêm Hải An phiền lòng anh được voi đòi tiên, lại kéo tay: “Anh buông tay trước!”
Nhìn cậu xù lông, Tôn Ngôn vốn có chút hậm hực trong lòng chuyển biến quang đãng, lại vui vẻ lên, hưởng thụ mà tiếp tục đê tiện trêu chọc: “Cậu ngồi xuống trước.”
Nghiêm Hải An: “Buông….”
Mẹ trứng, thật sự là bị người này kéo chỉ số thông minh xuống thấp rồi!
Nghiêm Hải An tức giận mà ngồi xuống một lần nữa, đối phương đúng hẹn thu tay lại, cầm đũa lên nói: “Ăn trước rồi nói.”
Con mẹ nó bực bội cũng bị anh làm bực bội no rồi, còn ăn cái rắm.
Trong lòng Nghiêm Hải An thô lỗ nổ pháo hoa, biểu tình trên mặt đứng đắn, nhìn chằm chằm Tôn Ngôn ăn ngấu nghiến, không nhịn được bắt đầu nghi ngờ bản thân, tại sao muốn tranh cãi với người đầu óc nằm thẳng hơn đường sắt này? Không phải là mình ngốc?
Món chính là vịt bát bảo, một tầng bọc ngoài một tầng, thực lực thực hiện các món ăn của tổ tiên không ngại chỉ bảo tỉ mỉ, khá tốn thời gian mà vất vả, hồi lâu đã muộn mới bưng lên, một mình Tôn Ngôn này hết hơn nửa con, toàn quá trình Nghiêm Hải An uống trà, cậu là thật không có khẩu vị.
Thật vất vả chờ Tôn Ngôn để đũa xuống, Nghiêm Hải An đã thuyết phục mình tỉnh táo lại, cậu cho rằng có một số việc có thể nói rõ ràng, mà không phải nhất định xử sự giống như một kỹ nữ trong trắng, dieendaanleequuydonn quả thực cậu không có dự định bán cái mông. Cậu chủ động mở miệng nói: “Ngài Tôn, tôi và anh lên giường là vì thoải mái.”
Tôn Ngôn phun một ngụm trà ra ngoài.
Nghiêm Hải An mắt lạnh nhìn anh vừa ho khan vừa lấy khăn giấy lau khắp nơi, lại nói: “Cho nên tôi hi vọng anh không nên hiểu lầm, tôi không có nhu cầu vật chất, chỉ có nhu cầu sinh lí.”
Tôn Ngôn vẫn còn đang ho khan, lúc này trà đi xuống miệng từ đầu lưỡi nóng vào thực quản, ngược lại giống như là cả lồng ngực bị cây đuốc chọc một cái, khó chịu không nói được mùi vị.
Anh uốn lưỡi, dồn lông mày nhìn Nghiêm Hải An, chậm vài nhịp, mới có thể giống như bình thường mà cười lên như vậy: “Là tôi hiểu lầm, tôi xin lỗi.”
Nghiêm Hải An cứng nhắc nói: “Không dám, dù sao đối với thái độ làm người của ngài Tôn tôi cũng xem như hiểu rõ.”
Tôn Ngôn im lặng, thật lâu tìm không ra lời nói, anh phát hiện anh và Nghiêm Hải An dường như rất khó có thời điểm không hề đối đầu, có một phần lớn nguyên nhân là ở chính anh, nhưng bây giờ anh có chút thất bại đối với lần này.
Bị Nghiêm Hải An nghiêm túc nhìn, Tôn Ngôn cảm thấy có phần luống cuống.
“Việc đó,” anh muốn giải thích một chút, vậy mà loại giải thích này đối với Tôn thiếu gia luôn luôn coi trời bằng vung mà nói mức độ khó khăn quá lớn, đến nỗi từ ngữ cực kì là không diễn đạt tư tưởng, “Tôi cũng không muốn để cho cậu bị tổn hại, không phải nói cậu là loại người như vậy….”
Có khoảnh khắc đó anh không biết tại sao mình sẽ ở đây, cũng lôi kéo Nghiêm Hải An không thả, nghĩ kĩ lại thì càng luống cuống.
Anh nâng chén trà lên muốn nhuận miệng, làm dịu bầu không khí một chút, kết quả kề đến bên miệng thì mới phát hiện bên trong trống không.
Nghiêm Hải An: “….”
Ôi, người này ngu như vậy, cũng không đành lòng tính toán với anh.
Nghiêm Hải An giơ bình trà rót cho anh một chén: “Ngài Tôn, rốt cuộc anh muốn làm cái gì.”
Nghiêm Hải An cảm giác mình đã rất thành khẩn rồi, mới vừa rồi trong thời gian vô cùng ngắn ngủi kia cậu lấy lại lí trí của mình, làm suy xét toàn vẹn. Nghiệt duyên của cậu và Tôn Ngôn die,n; da.nlze.qu;ydo/nn thật sự là đến họa vô đơn chí, liên tiếp không giải thích được, bất kể là muốn phát triển như thế nào, tóm lại phải nói rõ ràng trước.
Họa vô đơn chí: tai họa từ đâu ập đến bất thình lình không biết trước được.
Tôn Ngôn suy nghĩ cẩn thận những lời này, âm thầm phấn khích, nhưng loại phấn khích này không có lý do, không thể nhận ra mặt trời, quả thực là tạo thành lo lắng. Trong lòng anh mấy lần lục lọi, trong lúc ngắm Nghiêm Hải An mấy lần, ngắm được da đầu Nghiêm Hải An đều có chút tê rần.
“Tôi nghĩ nếu lần trước chúng ta tự nghiệm thấy tốt đẹp, mà có thể phát triển một đoạn khỏe mạnh, bình đẳng, vui vẻ…” Khuỷu tay Tôn Ngôn đặt lên bàn, mười ngón tay đối lập nhau, theo bản năng gần gũi, ước chừng là trước kia anh làm mất lòng Nghiêm Hải An một lần, lần này dùng từ thì đặc biệt chú ý, “Quan hệ.”
Về phần quan hệ như thế nào, không cần nói cũng biết.
Nghiêm Hải An vuốt dọc theo chén trà, đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, tại sao có thể có người chính thức mà nói lên loại mời mọc này như thế. Chuyện như vậy, mọi người muốn làm liền làm, sau khi làm xong có lần sau không xem ý trời rồi.
Nhưng kỳ quái là trước đây cảm thấy Tôn Ngôn thật không biết xấu hổ, hiện tại lại cảm thấy anh vậy cũng là loại thẳng thắn khác rồi, cho dù là bạn giường, cũng còn cho đối phương một danh phận chính thức, nghiêm túc nói thật đúng là có thành ý nha…
Thực sắc tính dã, Nghiêm Hải An cũng là một người đồng tính bình thường, cuộc sống độc thân nhiều năm như vậy, một khi trải qua quả thực có chút thực tủy biết vị. Nếu Tôn Ngôn cứ muốn làm không thương, vừa đúng, anh không đơn thuần như Mạc Dịch Sinh, với tôn trọng đầu tư tình cảm vào mối quan hệ nghiêm chỉnh mà không nhạy cảm.
Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy chúng ta đều cảm thấy mùi vị của tủy rất ngon, nên muốn ăn nữa. Nghĩa bóng chính là đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa.
Nghiêm Hải An buông chén trà ra, ngược lại gõ hai cái ở trên bàn, cười một tiếng: “Đề nghị này không tệ, nhưng có một số vấn đề tôi muốn nói rõ ràng trước.”
Tôn Ngôn không thể nhận ra mấy động tác cứng đờ, giống như bình tĩnh hỏi: “Cái gì?”
“Chúng ta nên chịu trách nhiệm sức khỏe lẫn nhau, trong thời gian tồn tại mối quan hệ thì tốt nhất không lỗ mãng ăn con mồi khác,” Nghiêm Hải An nghĩ cũng là thấy quỷ, lại có thể đang vì chuyện như vậy mà tiến hành thương lượng có trật tự, “Nếu như ăn hư bụng lây bệnh cho đối phương, cũng không tốt lắm.”
Tôn Ngôn nghiêm túc gật đầu một cái: “Đề nghị này rất có lý, cần phải vậy.”
Nghiêm Hải An lại nói: “Xét theo…”
Cậu giấu từ then chốt, cho Tôn Ngôn một ánh mắt, ra hiệu tự bản thân nhận thức: “Cũng không cần tuyên truyền trắng trợn, với lại đôi bên đều có quyền kết thúc quan hệ.”
Lời nói này cũng là nói vô ích, bọn họ đều là tìm đối phương giải quyết nhu cầu, không ai nợ ai, càng không ai xin ai, nói đoạn thì chặt đứt. Nghiêm Hải An cũng chính là muốn diễn dinendian.lơqid]on đạt thành lời với Tôn Ngôn, nếu không muốn tìm mình, không cần nói với mình một tiếng, mọi người đến lúc đó hiểu ý là được.
Nói xong, Nghiêm Hải An suy nghĩ một chút bọn họ có lý mà cứ đàm luận chuyện này như vậy, nghiêm chỉnh có lẽ còn kém ký hợp đồng rồi, cũng là say.
Tôn Ngôn từ chối cho ý kiến, nâng cằm Nghiêm Hải An lên: “Vậy bây giờ cậu có thể ăn nhiều một chút đồ đi, cả đêm cũng chưa ăn vài miếng.”
Trước đó Nghiêm Hải An là bị anh đảo lộn hết khẩu vị, vào lúc này mở lời nói ra thì cảm thấy có chút đói bụng. Anh cầm đữa lên lần nữa bắt đầu ăn cơm.
Tôn Ngôn là đã ăn xong, nhìn cậu nói: “Ăn no một chút, ăn no chút mới làm việc tốt.”
Nói xong cũng nhìn đồng hồ: “Khẩn trương, cũng giờ rồi.”
Nghiêm Hải An: “…”
Chờ cậu ăn một lần xong, Tôn Ngôn giống như một con chồn đói bụng cả năm, thuận tay nhấc nhấc con gà con cậu bỏ chạy. Bọn họ vẫn là trở về gia đình nhà họ Tôn, không có tìm một khách sạn, chuyến đi này quét đến chút hảo cảm của Nghiêm Hải An.
Hơn nữa đêm nay kỹ thuật của Tôn Ngôn tốt hơn lần trước, dường như vô cùng lo lắng cảm nhận của Nghiêm Hải An. Thậm chí Nghiêm Hải An cảm thấy xảy ra từ đó chút vẻ lấy lòng, đều không cần cậu mở miệng, từ trong phản ứng của cậu Tôn Ngôn có thể biết là nên nhanh hay nên chậm, là nên sờ sờ chỗ nào hay nên đi vào sâu thêm chút, không biết phải thân thiết hơn bạn giường bao nhiêu.
Giảng đạo lý, là rất thoải mái.
Tôn Ngôn ở trên giường ngủ nhanh mất thì, Nghiêm Hải An nghĩ thầm, cuộc trao đổi này làm được vậy thì thật là không thua thiệt nha.
Buổi sáng, hai người đều ra khỏi giường từ phía bên cạnh, bầu không khí có loại hòa hợp kỳ lạ, còn có thể trao đổi một chút tâm đắc của mình.
Tôn Ngôn rửa mặt xong trước, lấy ra điếu thuốc ở cửa nói: “Tôi nghĩ làm chuyện tình này năm sáu bảy lần một tuần để có ích cho thể xác và tinh thần đi.”
Nghiêm Hải An cầm bàn chải đánh răng duy nhất nói: “Không có thời gian, hơn nữa quý tinh bất quý đa. Một lần một tuần vẫn không sai biệt lắm.”
Quý tinh bất quý đa: (Nguyên văn: Quý hồ tinh, bất quý hồ đa) Chỉ cần tốt chứ không cần nhiều; nhiều hay ít không quan trọng, hay quý chất lượng chứ không quý số lượng.
Tôn Ngôn xì mũi khinh thường với cách nói này: “Tôi có thể bảo đảm chất lượng mỗi lần. Nhưng mà cuối tuần quả thực không được, tôi muốn đi Pháp một chuyến.”
“Cuối tuần tôi cũng phải ra ngoài công tác một chuyến.” Nghiêm Hải An nghiêng người súc miệng, rửa mặt, ngồi dậy thì thấy có mỹ phẩm dưỡng da cho nam, nhìn về phía Tôn Ngôn trong gương, “Có thể mượn dùng một chút không?”
“Dùng đi, cần dao cạo râu không?” Tôn Ngôn hỏi, “Đi bao lâu?”
Nghiêm Hải An sờ sờ cằm, cảm thấy một ngày không cạo không sao. Chỉ có điều lần sau tốt nhất cậu nên tự mình mang ít đồ, mỗi lần dùng của Tôn Ngôn vẫn có chút bất tiện: “Một chỗ có thể sẽ ở lại hai ba ngày, nhưng lần này ra ngoài có thể đi ba bốn nơi.”
Tôn Ngôn nhíu mày: “Thì phải là nửa tháng.”
Nghiêm Hải An để lại lọ lên giá, xoay người: “Không nói chính xác, tôi cũng không xác định thời gian.”
“Vậy tối hôm qua nên làm nhiều thêm mấy lần,” Tôn Ngôn tấm tắc lắc đầu một cái, “Tôi hẳn là về trước cậu, cậu trở về gọi điện thoại cho tôi.”
Dưới tầng Tôn Lăng đang ăn cháo gà xé sợi trên bàn cơm, tối hôm qua anh tăng ca về trễ, cái gì cũng không nhìn thấy, lúc này đang tinh tế hỏi Từ Hồng. Nhưng Từ Hồng cũng chỉ nhìn thấy hai người cùng nhau vào phòng, những mặt kỹ lưỡng hơn bà cũng không có chỗ xem nha.
Hai người nghe được tiếng xuống tầng, lập tức ngừng trao đổi, Tôn Lăng nháy mắt cho Từ Hồng. Từ Hồng liền đi nhanh tới: “Thưa ngài, nhị thiếu, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
Nghiêm Hải An nói lời cảm ơn: “Không cần, tôi đi liền đây.”
Tôn Lăng nghe được cậu đi bây giờ, lập tức đầy nhiệt tình mà vòng qua vách ngăn: “Khách tới nhà à, ồ, đây không phải là vị trước kia sao? Tôn Ngôn em không giới thiệu một chút?”
Nói xong cũng đưa tay với Nghiêm Hải An: “Xin chào, tôi là Tôn Lăng.”
Danh tiếng Tôn Lăng quả là như sấm bên tai Nghiêm Hải An, cậu có chút thụ sủng nhược kinh mà bắt tay với Tôn Lăng: “Xin chào, tôi là Nghiêm Hải An.”
Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
Tôn Ngôn ngửi thấy mùi thơm trong không khí: “Hôm nay nấu cháo gà xé sợi sao?”
Từ Hồng nói: “Vâng.”
“Đây là dì Từ vừa đặc biệt nấu xong,” Tôn Lăng muốn dẫn Nghiêm Hải An qua bàn ăn, “Tới thử một chén nhé.”
Nghiêm Hải An ngượng ngùng nói: “Thật sự xin lỗi, tôi còn không có thời gian.”
Tôn Ngôn biết cậu chạy trở về mua điểm tâm cho Mạc Dịch Sinh, tối hôm qua trước khi lên giường anh nghe được người này cố ý gọi điện thoại cho Mạc Dịch Sinh nói đến không còn thức ăn trong nhà.
“Được rồi, ăn chén cơm có thể làm cậu mất cái gì? Không phải là bữa sáng sao?” Tôn Ngôn lấy điện thoại di động ta, trước kia gặp [email protected]dyan(lee^qu.donnn Mạc Dịch Sinh cảm thấy giật mình, còn muốn làm trên giường, mà bây giờ nhớ tới khuôn mặt Mạc Dịch Sinh, là chỗ nào cũng không vừa mắt, “Tôi giúp cậu ta toàn bộ bữa sáng đầy đủ. Cậu yên tâm ăn đi.”
Từ Hồng cũng bưng cháo hết sức ngon miệng ra, đặt ở chỗ trống trước mặt, đầy mong đợi mà nhìn cậu.
Tôn Lăng ân cần nói: “Không có sao, không sợ không có thời gian, ăn xong để Tôn Ngôn tiễn cậu.”
Nghiêm Hải An: “….”
“Vậy thì cảm ơn.” Nghiêm Hải An không thể không ngồi xuống, bên kia Tôn Ngôn đến chỗ cậu, Từ Hồng lại đi đưa một chén cho Tôn Ngôn.
Người một nhà yên lặng ăn cháo, Tôn Lăng rất bình tĩnh mà ở bên quan sát, phát hiện giữa hai người này cũng không có cử chỉ thân mật, cuối cùng cũng là Nghiêm Hải An tự mình đi.
Nhưng không chờ anh đề ra nghi vấn hỏi em trai của mình, Tôn Ngôn cũng thấy gió rút lui, chạy.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôn Lăng: Tôi cũng làm vỡ một trái tim.
Tôn Ngôn: Anh, anh nói anh làm vỡ trái tim của người nào?
Tôn Lăng:...Em của tôi cứ như vậy, chỉ xin cậu khoan dung nhiều.
Nghiêm Hải An:…