Editor: Lạc Tâm Vũ
Làm Nghiêm Hải An bực bội mà chạy, Tôn Lăng lại ở cửa nói câu nói đó, Tôn Ngôn nằm trên giường một đêm. Anh cho là mình sẽ không ngủ được, nhưng sau đó mơ mơ màng màng ngủ gật. Ngay cả trong mộng anh đều đang suy nghĩ chuyện này.
Nghiêm Hải An cứ như vậy không quan hệ với mình sao?
Lúc anh tỉnh lại rất là khó chịu. Loại khó chịu này không tê liệt dữ dội cả thể xác và tinh thần bằng lúc trước anh biết được cha mẹ xảy ra tai nạn, mà là đột nhiên cảm thấy tương lai và cuộc sống Die nd da nl e q uu ydo n trở nên vô vị tẻ nhạt, chúng giống như mây mù vô hình, không có lúc nào là không che phủ trên trái tim của anh.
Tôn Ngôn: “Tôi thấy cậu không phải rất rảnh rỗi sao? Dù sao hai chúng ta rất quen thuộc, thì cậu đi.”
Nghiêm Hải An có chút hoảng hốt, chính mình còn không để ý tâm tư rõ ràng, thì Tôn Ngôn đã tìm tới cửa.
Hôm nay anh đến tìm là có ý gì? Đưa ra yêu cầu như thế lại có ý gì?
Nghiêm Hải An đã sớm học được cách xử lí rất nhiều chuyện mơ hồ. Chẳng bao lâu sau cậu cũng giống Mạc Dịch Sinh, không đen tức là trắng, yêu hận phân minh, cho dù cuộc sống có chút khó khăn nhưng logic rõ ràng, nỗ lực thì có kết quả, nghiêm túc thì có hồi báo.
Nhưng mà không phải như vậy, một tấm lòng son của cậu bị hắt một thân nước bẩn, bụi trước mắt thấy cũng tắm không sạch rồi.
Trong lòng Nghiêm Hải An hiểu rõ con người luôn luôn trải qua những việc như vậy, chỉ có một số người yêu mến vô cùng may mắn mới có thể giữ được trái tim trong sáng. Cho nên dù cậu phát hiện mình với Tôn Ngôn rung động tế nhị lẫn nhau, cũng cố gắng làm như không thấy. Chỉ vì cậu biết, mình cũng được, Tôn Ngôn cũng tốt, cũng không muốn đặt tình cảm chân thật trên loại rung động này.
Loại lừa mình dối người này hai bên đều hiểu khiến cho bọn họ có thể tránh khỏi tổn thương, cảm thấy an tâm.
Nghiêm Hải An giật mình một cái, phục hồi lại tinh thần.
Cậu im lặng trong chốc lát, bình tĩnh nói: “Ngài Tôn, phiền anh đi theo tôi một chút, có một số việc cần nói rõ với anh.”
Tôn Ngôn vốn cực kì hoảng hốt, vừa nghe cậu nói, thì càng hoảng sợ. Một lòng luống cuống, trên mặt anh thì rất cứng rắn, ngược lại coi như rất rắm thối, trước kiêu ngạo một chút, dẫn đường.
Nghiêm Hải An xoay người dẫn anh đi tới phòng làm việc nhỏ. Tôn Ngôn theo ở phía sau, trong đầu rối loạn. Dĩ nhiên từ tối hôm qua đầu óc của anh đã không gỡ rõ ràng.
Rốt cuộc nên làm như thế nào?
Quan trọng nhất là, anh phải làm như thế nào?
Tôn Ngôn đi vào phòng làm việc nhỏ, thoáng cái ở chung hai người với Nghiêm Hải An một lần nữa, anh không khỏi có chút không được tự nhiên, nghiêng người đóng cửa lại.
Vừa mới quay đầu lại, một lực mạnh mẽ đánh úp tới mình.
Đột nhiên bị tập kích, mặt Tôn Ngôn liền biến sắc, bản năng muốn đánh trở lại, trong ánh sáng đèn điện nhớ tới cậu là ai, vẻ mặt hung dữ cứng đờ, thật sự không né tránh.
Cổ áo của anh bị người xốc lên, theo sức lực cứng rắn này mà bị đẩy lên trên cửa.
Một tay Nghiêm Hải An kéo lấy cổ áo của anh: “Tôn Ngôn, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Đây là lần hỏi thứ hai, mà không giống với lần trước, lần này cậu sẽ nói rõ ràng.
“Anh không nên chơi đùa với tôi như vậy, tôi đã có tình cảm với anh.” Ngoài miệng Nghiêm Hải An nói xong cơ hồ là lời tỏ tình, nhưng vẻ mặt không có chút ngượng ngùng hay sợ sệt nào, “Tôi biết anh cũng có ý nghĩ với tôi, nhưng nếu chúng ta đều không muốn phát triển tiếp, thì dừng ở đây đi.”
Ngoại trừ Tôn Lăng, đời này Tôn Ngôn cũng chưa để người ta xốc lên. Hô hấp anh dồn dập mà nhìn Nghiêm Hải An, nhớ tới khi mình ở nhà biết được máy bay xảy ra tai nạn. Trong một đoạn thời gian rất dài, anh cũng không thể ngừng suy nghĩ lại những chuyện kia dieendaanleequuydonn trong khoảnh khắc, mong tất cả trở lại từ đầu, dù là nói trước một ngày, không, cho dù nói trước hai giờ cũng được. Trước khi cha mẹ anh lên chuyến bay có thể nói cho bọn họ biết mình yêu họ.
Mà không phải để bọn họ mang ký ức tranh cãi cứ vậy rời đi.
Những thứ kia bởi vì giận dỗi miệng không chọn lời, mỗi một lần anh nghĩ lại đều cảm thấy ghim ở dưới đáy lòng, mà cả đời anh cũng không có cơ hội rút nó ra.
Loại đau khổ này biến thành một loại phẫn nộ mù quáng, anh nổi giận đùng đùng với tất cả, mà cuối cùng những thứ đó đều phẫn nộ với chính anh.
Động tác Tôn ngôn cứng nhắc mà cầm tay Nghiêm Hải An kéo mình, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt dữ tợn nói: “Ai nói tôi không muốn phát triển tiếp?”
Lúc này đến phiên Nghiêm Hải An giật mình, trên mặt không nhịn được lộ ra vài phần dao động.
Tôn Ngôn nắm ở bờ vai của cậu, xoay người ngược lại đặt cậu chạm trên cánh cửa, trong mắt mang theo tức giận: “Rốt cuộc là ai không muốn phát triển tiếp?”
Nghiêm Hải An bị anh gào phải hoàn hồn, lập tức rống lại: “Cũng không phải một mình tôi có vấn đề! Trước kia là ai muốn xác định quan hệ bạn giường với tôi! Con mẹ nó anh tự mình nói!”
Chuyện này đúng là Tôn Ngôn làm không nói, ban đầu anh chính là không bỏ được Nghiêm Hải An lại không thể tiến thêm một bước, đầu óc mới nóng lên định ra trước một bước rồi quan hệ.
Thoáng chốc ánh mắt Tôn Ngôn dao động, chột dạ quát: “Vậy chính em sẽ không nói hả? Không phải em vừa mới nói có ý tứ với anh sao? Em có ý tứ thì cứ như vậy với anh sao?!”
Nghiêm Hải An lấy tay đẩy tay của anh ra, lại không đẩy mạnh: “Nhìn bộ dáng cặn bã bất đắc dĩ của anh em không biết xấu hổ mà nói sao?! Nói còn không bị chửi mắng té tát? Em làm người biết điều như vậy anh còn không hài lòng hả!?”
Chỉ số thông minh của hai người sau phút chốc chỉ còn số hàng đơn vị, làm cho trời đất mù mịt.
Tôn Ngôn: “Em không nói làm sao em biết vô dụng!?”
Nghiêm Hải An: “Tại sao là em nói! Anh còn có tình cảm với em không? Vậy sao anh không nói? Làm một chút làm một chút, vừa thấy mặt là chỉ biết lên giường! Nói một chút anh sẽ chết hả!”
Tôn Ngôn: “Con mẹ nó lương tâm em có đau không? Chỉ có một mình anh thoải mái hả? Anh thích em mới muốn lên giường với em mỗi ngày đấy! Hơn nữa vốn nói là có đi có lại, em có nhu cầu anh đều làm việc không chùn bước, anh có nhu cầu em liền ra sức khước từ? Em có nói đạo lý hay không?”
“Em không nói đạo lý anh đánh em hả! Anh thích em thì rất giỏi sao?! Em cũng thích anh nha!” Nghiêm Hải An kiên nhẫn đẩy tay của anh ra, Tôn Ngôn bị cậu đẩy ra rồi lập tức không bỏ qua Dieenndkdan/leeequhydonnn mà đè lên, thoạt nhìn tựa như hai con mèo đang đùa đẩy tay. Cậu giận muốn chết, tiếng địa phương cũng đi ra: “Hôm nay tấm bảng bất tử anh, buông tay cho lão tử!”
Hai người ngừng xúc động, thở không ra hơi, không nói.
Mới vừa rồi cảm xúc mãnh liệt, không nên nói đã nói tất cả, vào lúc này thoáng lạnh lùng yên lặng, lông mày hai người không hẹn mà cùng nhíu lại gắt gao, tựa hồ cũng không có cách nào đối mặt với việc mình quá mức không cẩn thận nói ra lời trong tim ban nãy.
Cánh cửa phía sau Nghiêm Hải An cẩn thận từng li từng tí vang lên. Tiếng Ngô Phưởng cách cánh cửa có chút buồn bực, nhưng vẫn nghe được trong đó có chút lo lắng: “Ông chủ, cái đó, cần pha trà cho các ngài không?”
Trong phòng làm việc nhỏ có trà, đây hiển nhiên là một lí do. Động tĩnh của hai người bọn họ quá lớn, đã kinh động người bên ngoài. Không phải Ngô Phưởng gan lớn, là nhìn thấy Tôn Ngôn đúng là người đứng ở bên ngoài rất lâu kia, chỉ sợ thực sự xảy ra chuyện gì, mới bất chấp khó khăn hỏi.
Nghiêm Hải An nghiêng mặt sang bên nói: “Không cần, cô đi làm việc của cô đi.”
Nghe được người bên ngoài rời đi, Nghiêm Hải An duy trì cái tư thế kia không được tự nhiên, ánh mắt buông đến trên tay Tôn Ngôn:”Anh còn đang nắm làm gì?”
Tôn Ngôn dừng một chút, ngượng ngùng mà thu tay lại.
Mặc dù kém thông minh, nói ra, nước tát ra ngoài, là không lấy lại được. Hai người đều có chút không phản bác được.
Vai Nghiêm Hải An bị cái tên động vật chỉ biết dùng sức mạnh này bóp đau, không tự chủ nâng tay lên vuốt vuốt. Chợt Tôn Ngôn cầm: “Tay em làm sao vậy?”
Đồng hồ đeo tay theo động tác trượt về phía sau một chút, lộ ra cổ tay bầm tím, Tôn Ngôn không đợi Nghiêm Hải An trả lời liền nhớ lại tối hôm qua chính mình làm.
Anh ảo não nhìn lén Nghiêm Hải An: “Sao lại sưng lên lợi hại như vậy….Em không thoa thuốc sao?”
Trên mặt Nghiêm Hải An không có chút dao động, muốn thu tay lại: “Không nghiêm trọng như vậy.”
Tôn Ngôn không chịu buông tay: “Hồ đồ gì hả? Không thấy đều sưng lên sao? Nhà anh thường tìm người làm thuốc dùng thật sự rất tốt, bây giờ thoa buổi tối có thể thoải mái rất nhiều, quay về cùng anh.”
Mới vừa trải qua một cuộc như vậy, trong lòng Nghiêm Hải An vẫn có chút là lạ: “Không cần.”
Tôn Ngôn còn muốn nói điều gì, lại buông lỏng tay, thấp giọng nói: “Vậy em ở chỗ này chờ anh trước, anh quay về lấy.”
“Không cần…” Nghiêm Hải An bị một chấn động nho nhỏ, Tôn Ngôn đều liều lĩnh bá đạo trước sau như một, nói chuyện chưa bao giờ thương lượng với người khác, rất khó nhìn thấy anh thỏa hiệp dễ dàng như vậy.
Thấy Tôn Ngôn không nói hai lời thật sự muốn xoay người rời đi, Nghiêm Hải An gọi anh lại: “Anh…đợi chút, tối qua anh của anh đã cho em một lọ.”
“Vậy sao em không thoa?” Tôn Ngôn lập tức quay lại, “Thuốc đâu?”
Nghiêm Hải An cau mày nói: “Để trong nhà.”
“Vậy đi đến nhà của em.” Tôn Ngôn biết lắng nghe, nắm Nghiêm Hải An đi ra ngoài, đi vài bước, sực nhớ ra cái gì, lại đổi tay bên phải thành bên trái, lần này cố ý buông lỏng sức lực.
Anh như vậy, ngược lại Nghiêm Hải An không từ chối được, bị anh nắm ra ngoài, vẫn cự tuyệt nói: “Thật không cần thiết, cũng không phải là rất đau. Tan làm quay về em tự thoa.”
Tôn Ngôn cũng không quay đầu lại nói: “Không được, anh thấy khó chịu.”
Hai người lôi lôi kéo kéo mà đi tới cửa, Nghiêm Hải An chỉ kịp nhắn nhủ hai ba câu với Ngô Phưởng đã bị người ta kéo đi rồi. Ngô Phưởng và Lý Kim Tinh ngẩn người, không hiểu tại sao phát triển như vậy.
Tôn Ngôn lái xe đến khu nhà ở, đi theo Nghiêm Hải An lên lầu: “Nhà em ở chỗ này? Ở một mình sao?”
Nghiêm Hải An lấy chìa khóa mở cửa: “Đây là nhà của Dịch Sinh, tạm thời em ở chỗ này.”
“Cái gì?” Mặc dù nói chuyện này cũng không ngoài dự liệu, nhưng khi tai Tôn Ngôn thật sự nghe được thì khó có thể tiếp nhận hình dung, “Em không có chỗ ở sao? Em nghĩ ở đâu? Trong nội thành anh có năm sáu phòng đẹp đó, bất cứ lức nào vào ở cũng không có vấn đề gì, tùy em chọn.”
Nghiêm Hải An: “…”
Không muốn để ý đến anh.
Cửa không có khóa, nhưng không có ai trong phòng, hiển nhiên là Mạc Dịch Sinh ra cửa lại quên khóa cửa rồi. Nghiêm Hải An nói với Tôn Ngôn: “Anh ngồi trước một chút, muốn uống gì?”
Cậu đang ở phòng này giống như rất quen thuộc, nghiễm nhiên là nửa chủ nhân. Tôn Ngôn càng không có cảm giác: “Không cần, thuốc để trong phòng ngủ của em chứ?”
Anh cũng không đợi Nghiêm Hải An nói chuyện, liền đuổi theo Nghiêm Hải An vào phòng, vừa đi vừa bắt bẻ mà nói: “Phòng này lâu năm nha, kết cấu không tốt lắm, chắc chắn ở không thoải mái nhỉ? Phòng ngủ của em còn không lớn bằng phòng để quần áo của anh…”
Đầu óc Nghiêm Hải An vẫn rất hỗn loạn, nghe anh ở đó nhiều lần, không thể nhịn được nữa nói: “Câm miệng! Nếu không thì đi ra ngoài cho em.”
Tôn Ngôn tức giận bất bình mà yên lặng như gà.
Phòng Nghiêm Hải An rất đơn giản, một cái giường, một cái tủ treo quần áo, một tủ sách đối diện cửa sổ, phía trên để một laptop, một vài vật dụng đơn giản lẫn lộn trên bàn và trên giá sách.
Chăn gập từ phong cách quân huấn, Tôn Ngôn đứng ở bên cạnh thưởng thức một chút, mới đặt mông ngồi lên, đánh giá dfienddn lieqiudoon xung quanh, trên vách tường sạch sẽ, không treo bất kỳ một bức tranh nào, chỉ từ cách sắp xếp phòng mà nói không nhìn ra được là người làm nghề nghệ thuật.
Nghiêm Hải An lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong ngăn kéo ở tủ quần áo ra, thở dài, xoay người cũng ngồi lên giường. Cậu muốn thỏa ngay trước mặt Tôn Ngôn, không ngờ Tôn Ngôn cực kỳ tự nhiên mà đi quá, mở ra thoa thuốc cho cậu.
Phương pháp của Tôn Ngôn lại còn rất tốt, chỉ đau một chút, lúc ấn xuống có cảm giác sưng lên, nhưng được ấn xong lại thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bên trong gian phòng nhỏ hẹp này chỉ có hai người bọn họ, nơi tiếp xúc cũng chỉ có cổ tay mảnh nhỏ kia, cẩn thận lại thân mật.
Nghiêm Hải An không thể không tìm chút chuyện nói: “Không ngờ anh còn có ngón này.”
Tôn Ngôn cúi đầu, lực trên tay trước sau vừa phải: “Ngày trước đánh nhau với anh Tôn Lăng, đánh đánh sẽ biết. Có lúc đánh nhau mặt mũi bầm dập, cuối cùng còn phải thoa thuốc cho nhau.
“Thì ra là như vậy.” Nghiêm Hải An thấy anh cúi đầu, nghiêm túc mà cẩn thận giúp mình xoa cổ tay, ánh nắng nóng nực của buổi chiều từ cửa sổ chiếu vào trên mặt bọn họ, độ nóng giống như một chất, mang theo một loại áp lực nặng nề dán ở trên mặt.
Ước chừng là ánh sáng có phần chói mặt, mắt Tôn ngôn hơi híp một chút, nhưng lực chú ý vẫn đặt trên cổ tay Nghiêm Hải An, cũng không nhớ tránh đi một chút.
Người này thích mình.
Bỗng nhiên Nghiêm Hải An chân chính ý thức được chuyện này.