Quan Hệ Không Đứng Đắn

chương 32: kỷ niệm đau xót

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Lạc Tâm Vũ

Một tay Tôn Ngôn vỗ nhẹ mặt của cậu: “Không sao chứ?”

Nghiêm Hải An run lên một cái: “Không sao.”

Đây đâu có giống như không sao, Tôn Ngôn nghĩ như thế nào cũng chỉ có thể là người ban nãy kia tạo thành: “Có phải người vừa rồi bắt nạt em? Hả? Đừng sợ, anh đưa em quay lại đánh người.”

May là Nghiêm Hải An có chút thất hồn lạc phách, nghe được câu này cũng bật cười. Cậu lắc đầu: “Không phải, lúc ấy quan hệ của em và người vừa rồi coi như tốt.”

“Ồ.” Tôn Ngôn thu lại vẻ mặt ngờ vực, vẫn nhìn ra được chuyện này có nội tình, nhưng mà anh không hỏi nữa, mà cường thế nói, “Nhìn mặt em trắng, giống với quỷ, sớm nói cho em biết trời nóng như vậy ở khách sạn có máy điều hòa rồi.”

Nghiêm Hải An nâng khóe miệng, đôi mắt buông xuống đáp: “Ừ.”

Triển lãm chỉ nhìn một nửa, hai người sớm lên đường hồi phủ. Tôn Ngôn nhìn bộ dạng cậu như vậy là muốn yên tĩnh rồi, cũng không chọc cậu, chỉ bảo Tô Ấn đi mang một bàn tiệc của cửa hàng lâu đời về khách sạn ăn.

Bởi vì có anh nhìn, Nghiêm Hải An vẫn ăn được xấp xỉ với ngày thường, đến buổi tối vốn là bộ dạng của Tôn Ngôn gấp gáp cũng không làm gì cả, con gấu ôm lấy Nghiêm Hải An, đúng giờ ngủ.

Nghiêm Hải An trong một giấc mơ.

Trong mơ cậu còn là người nông thôn mới từ quê lên ấy, mặc quần áo quê mùa, cái gì cũng không hiểu, bắt Die nd da nl e q uu ydo n chước cử chỉ của người khác đi nữa cũng sẽ chỉ làm bản thân mình lộ vẻ lôi thôi lếch thếch, mà mỗi lần mở miệng giọng nói mang theo tiếng Quan thoại ở quê hương sẽ chọc cho bạn học và thầy giáo bật cười. Cậu là học sinh tốt nhất trong vùng, sau đến thành phố B học trung học lại phát hiện mình không còn cái gì.

Nhưng mà cậu bị quê hương nho nhỏ làm cho hư hỏng rồi, bảo thủ ném cả người ở chỗ không đáng giá này kiêu ngạo không chịu buông tay, ai muốn cười khẩu âm của cậu cậu liền đánh người đó, không phân biệt nam nữ. Kết quả rước lấy nhóm tiểu bá vương được xưng là chính nghĩa trong trường học, làm sao bọn họ có thể dễ dàng tha thứ cho một tên quê mùa nho nhỏ làm mưa làm gió ở địa bàn của mình như vậy chứ? Nhưng Nghiêm Hải An ai tới cũng không sợ, muốn đánh nhóm? Tới đây!

Cuối cùng cậu bị đánh đến đầu chảy đầy máu, tên cầm đầu đó còn thảm hại hơn cậu, bởi vì dù cho trên người bị đánh bao nhiêu, cậu cũng chỉ đến đánh tên dẫn đầu, đánh đến đối phương đều sợ.

Nghiêm Hải An thành rắc rối nổi tiếng trong trường học, ngay cả học sinh kém trong trường cũng không muốn chơi cùng một chỗ với cậu. Vậy không quan trọng, dù sao cậu cũng xem thường bọn họ.

Hẳn là trong khi đó thích vẽ tranh, khi bắt đầu chẳng qua vì buồn chán tiện tay vẽ ra, về sau phát hiện mình vẫn còn có chút sở trường, lại càng chuyên tâm nghiên cứu hơn thế, cũng không nghĩ nhiều, chỉ là tìm được một cái hứng thú, có thế tiếp tục kéo dài hơi tàn trong bầu không khí thở không nổi.

Ngay lúc cậu gần như ngăn cách với trường học mà tồn tại thì, Phùng Dật Thanh phê bình khi cậu vẽ nguệch ngoạc bên góc bài tập ngữ văn: Vẽ rất khá, em học vẽ tranh ở đây sao?

Có lẽ giáo viên mới đều nhiệt tình và cố chấp như vậy, cảm thấy tất cả học trò đều có thể trẻ nhỏ dễ dạy, cố gắng đi cảm hóa từng đứa nhỏ đi lệch đường.

Rất dễ nhận thấy, khuôn mặt thanh tú này, thầy giáo ngữ văn có chút ngại ngùng muốn cứu vãn Nghiêm Hải An.

Nghiêm Hải An làm phản nghịch tròn một năm trung học, rất không thiếu thời gian anh đuổi tôi chạy với anh ta. Nhưng dù sao cậu cũng dinendian.lơqid]on chỉ là một thiếu niên choai choai, có thể có thù hận sâu nặng gì với thế giới này? Càng không cần phải nói đây là lần đầu tiên nhận được thiện ý từ người khác sau là sau khi cậu ở chỗ này gặp bạo lực lạnh nhạt thời gian dài, cuối cùng cậu giống như một chú dê con khát nước, tức khắc chìm xuống dòng sông.

Không ngừng phát sinh ngưỡng mộ ngây ngô với nam trưởng bối ở trong lòng, thành thích ngữ văn của Nghiêm Hải An bỗng chốc hướng lên trước, ngay cả tiếng Quan thoại cũng chuẩn rất nhiều.

Phùng Dật Thanh nói, hi vọng cậu không xảy ra xung đột với người khác, như vậy cũng không tốt với cậu và người khác. Nghiêm Hải An liền không bao giờ đánh nhau với người khác, cho dù bị bọn họ tìm đến bao vây đánh cậu ở hẻm nhỏ bên ngoài trường, cậu cũng chỉ im lặng không nói mà bị đánh.

Phùng Dật Thanh nói thành tích học tập không có nghĩa là tất cả, nói thật sự yêu thích vẽ tranh có thể thử phát triển con đường này, bản thân rất thích Nghiêm Hải An vẽ. Nghiêm Hải An liền muốn vẽ nhiều bức tranh đẹp đẽ cho anh nhìn.

Cách xa, đến gần, rối rắm, cậu dùng tất cả kiên trì của một người thiếu niên có thể có đổi lấy đáp lại của Phùng Dật Thanh.

Bọn họ thật sự hạnh phúc qua một thời gian ngắn, cho đến khi cậu lên lớp mười hai, không muốn đòi tiền với gia đình, để thi vào lớp huấn luyện của trường cao đẳng mỹ thuật lén đi làm thêm ở quán bar, mà Phùng Dật Thanh từ thầy giáo thực tập thành thầy chủ nhiệm….

Nghiêm Hải An bừng tỉnh từ trong mơ, giật mình không biết thời gian.

Rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh sáng trong phòng lại lờ mờ, bên ngoài cửa sổ sát sàn mưa to. Nghiêm Hải An từ từ bò dậy, trong phòng còn mở điều hòa, khi chăn trượt xuống từ trên người cảm thấy lạnh run.

Cậu ngồi ở trên giường ngây người nhìn mưa như trút nước.

Trong trí nhớ học sinh trung học rõ ràng chưa từng có ngày trời mưa, đương nhiên đó là không thể nào, chỉ là cậu không nhớ rõ mà thôi. Cho dù ngày đó bết bát nhất trong đời cậu, thời tiết cũng rất sáng sửa, không lạnh cũng không quá nóng, là một thời tiết tốt.

Cũng nên quay lại cáo biệt đi?

Tôn Ngôn lật người, tay khoác lên bên cạnh rơi xuống khoảng không, mắt lườm một cái, tỉnh dậy: “Bây giờ mấy giờ rồi hả? Mẹ nó, đã lúc này?”

Nghiêm Hải An quay đầu, nghiêng người ôm lấy Tôn Ngôn đang chuẩn bị rời giường, hai người nằm lại trên giường lần nữa.

“Em còn có chút buồn ngủ.” Nghiêm Hải An ôm anh, “Máy điều hóa quá lạnh rồi.”

“Ồ….” Tôn Ngôn có chút thụ sủng nhược kinh, một tay ôm Nghiêm Hải An, một tay không ngừng vội vàng mà đi kéo chăn đắp bả vai của hai người, “Vậy chúng ta nằm thêm một lát?”

Nghiêm Hải An khẽ đáp: “Ừ.”

Cậu rất ít khi ngoan như vậy, một tiếng ừ này khiến Tôn Ngôn mềm lòng, bỗng chốc có loại kích động hận không thể nhét toàn bộ thế giới vào trong túi Nghiêm Hải An, quả thực là không biết nên làm thế nào mới tốt, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận ôm Nghiêm Hải An chặt một chút, giống như dỗ đứa trẻ hỏi: “Cuối cùng làm sao rồi?”

Trán Nghiêm Hải An để ở lồng ngực của anh, lắc đầu.

Người này sẽ không như vậy chứ?

“Nếu như…” Giọng nói của cậu nhỏ đến hầu như không nghe được, “Nếu như có một ngày anh nghĩ rời xa em, nhất định phải trực tiếp nói cho em biết.”

Tôn Ngôn hoảng sợ, muốn nhìn trộm sắc mặt của cậu, nhưng chỉ thấy một đỉnh đầu: “Đang nói lời ngu ngốc gì? Mọi thứ rất tốt sao lại rời xa nhau?”

Nghiêm Hải An liền buồn bực cười một tiếng, người như Tôn Ngôn cũng sẽ không uất ức bản thân đi kéo dài thời gian, lại càng không có thủ đoạn đùa giỡn nhỏ nhen, không muốn thì không muốn, cuộc sống người này là không cần phải bịa đặt với người nào: “Cũng đúng, anh không phải là loại người như vậy….”

Giọng nói nhỏ dần, giống như lại ngủ thiếp đi.

Tôn Ngôn cau mày ôm cậu, lúc lâu sau đó, mới cúi đầu hôn một cái ở đỉnh đầu cậu.

Nghiêm Hải An quay về thành phố B thì tự tay chuyển nhà, thật ra cũng đơn giản. Thừa dịp Tôn Ngôn lại đi công tác ở thị trấn nhỏ, tự cậu kéo mang một va li.

Mặc dù trước kia Tôn Ngôn không ở chỗ này, nhưng đồ điện vật dụng trong nhà đầy đủ mọi thứ, quả thật có thể so với phòng mẫu, chờ khi quyết định muốn tới ở lại tìm quản gia tổng vệ sinh mấy lần, lại sai Tô Ấn mua đủ loại khăn mặt cốc chén linh tinh…Từng vật nhỏ dọn xong ở nhà.

Chính thức xách túi vào ở.

Ở chung phải đối mặt đầu tiên là việc ăn cơm, Nghiêm Hải An đã lâu chưa làm cơm, cậu và Mạc Dịch Sinh đều là mua đồ ăn bên ngoài phòng làm việc. Tôn Ngôn càng không thể nào xuống bếp, cho nên Tô Ấn đã sớm tìm xong một bác gái cho bọn họ, một ngày hai bữa, làm Dieenndkdan/leeequhydonnn cơm trưa và cơm tối, tiện thế quét dọn phòng một chút, đến chủ nhật sẽ mời người khác quét dọn, rất tiện.

Nghiêm Hải An có chút không quen được phục vụ như vậy, mỗi ngày nhà mình khiến người ta đi qua đi lại thành bộ dáng gì nữa? Liền muốn chủ động nấu cơm. Tôn Ngôn vừa nghe, hào hứng mà cùng cậu mân mê, đáng tiếc là đồ làm được cho dù có thêm điểm, cũng thật sự không hơn được, khá mất hứng.

Tôn Ngôn cố gắng ăn lửng dạ, đưa ra phương án giải quyết: “Mỗi lần chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn, hoặc trực tiếp gọi đồ ăn bên ngoài?”

Nghiêm Hải An không có cách nào nói chuyện với sự thật, chỉ có thể thỏa hiệp nói: “Thôi, hãy để bác ấy đến đây đi, em học từ từ.”

Để cho Tôn Ngôn đi học vậy đơn giản là đầm rồng hang hổ, Nghiêm Hải An đành phải tự mình đến, bước đầu tiên phải đi từ gốc thấp nhất của sách dạy nấu ăn thôi.

Nhưng trong thời gian ngắn Nghiêm Hải An vẫn không có biện pháp đặc biệt học nấu ăn, Mạc Dịch Sinh bên kia trong lúc cậu nhất thời rời đi có chút luống cuống, mỗi ngày cậu còn phải trở về xem một chuyến. Ngựa không dừng vó chạy hai nơi, còn phải dốc sức động viên tám chín người bảo mẫu bị Mạc Dịch Sinh bỏ rơi không muốn nghe cậu giải thích, mệt mỏi hoảng hốt.

Từ một khía cạnh khác mà nói, cuộc sống của cậu trở nên có quy luật hơn trước kia, chỉ cần Tôn Ngôn không đi công tác, mỗi sáng sớm cậu và Tôn Ngôn chạy bộ xong, liền trực tiếp ngồi xe Tôn Ngôn đến phòng làm việc.

Bởi vì bây giờ Tôn Ngôn rất lề mề ở trên giường, lôi kéo cậu cùng ngủ nướng, khiến cậu cũng không đến công ty sớm như trước.

Buổi tối cũng không có biện pháp tăng ca, cho dù Tôn Ngôn không tới đón người, cũng sẽ liên tục gọi thúc giục người quay về, sau đó ăn cơm, ân ái, đi ngủ.

Rất có kế hoạch.

Mạc Dịch Sinh hỏi: “Hải An, có phải cậu nói yêu đương thật không? Không, cậu…..có phải cậu lừa mình kết hôn không?”

Nói xong cúi đầu nhìn tay Nghiêm Hải An, giống như đang tìm chiếc nhẫn.

Nghiêm Hải An: “…”

Nghiêm Hải An nói sang chuyện khác: “Cậu nghĩ được vẽ dự thi cái gì chưa?”

“Hả, lần này mình muốn vẽ chân dung.” Mạc Dịch Sinh nở nụ cười, “Nhưng còn chưa nghĩ ra tìm ai làm người mẫu, cậu phải đến nha?”

Nghiêm Hải An khoát khoát tay: “Thôi, mình có gì đáng vẽ.”

Điện thoại di động lại vang lên lần nữa, đây là lần thứ sáu trong vòng mười phút, ót Nghiêm Hải An nổi gân xanh, nhận: “Anh làm gì đấy! Còn chưa tới giờ mà.”

Tôn Ngôn: “Nhanh lên, chờ em đã lâu.”

Nghiêm Hải An đè giọng nói xuống: “Anh giở trò quỷ gì?”

Tôn Ngôn lặp lại: “Xuống nha, nếu không anh đi lên kéo em xuống.”

Không chơi xấu bằng người này, Nghiêm Hải An hít sâu một hơi, quay đầu lại nói với Mạc Dịch Sinh: “Mình có chút chuyện đi trước, cậu dự tính thời gian chút, đến lúc đó mình sẽ gọi điện tới hỏi cậu ăn cơm chưa, nghe không?”

“Cái gì đây,” Mạc Dịch Sinh ngốc nữa cũng phát hiện Nghiêm Hải An không để ý mình như trước, chỉ là cậu sẽ không bởi vì việc này cãi nhau với bạn tốt, nhưng cũng khó tránh khỏi không khống chế được cảm xúc, mắt thấy Nghiêm Hải An dễ dàng bị một dfienddn lieqiudoon cuộc điện thoại không biết từ đâu đến gọi đi, thì bĩu môi, dường như giận dỗi nói: “Cũng ra ngoài ở còn trông mình chặt sao.”

Nghiêm Hải An nhìn bộ dáng này của không không nhịn được nở nụ cười: “Được rồi, ngày mai mang cho cậu bánh ngọt cậu thích ăn, hôm nay coi là mình về sớm, thật sự có việc.”

Mạc Dịch Sinh không trả lời, nhìn cậu rời đi, buồn bực mà ngã về trên ghế sofa, kéo gối qua ôm: “Không cần luôn coi mình là đứa trẻ chứ….”

Nghiêm Hải An vội vàng xuống tầng, thoáng qua một vòng cũng không thấy xe thể thao phong nhã của Tôn Ngôn, nơi xa xa vang lên một tiếng còi, kéo sự chú ý của cậu qua, cậu mới phát hiện chiếc SUV cách mét.

“Ồ, xe này có thể lấy nữa hả?” Nghiêm Hải An vốn định nói đôi câu với Tôn Ngôn, vừa nhìn thấy xe này sẽ hiểu, người này là tặng xe tới cho mình, không tính là cố tình gây sự, “Cảm ơn, nhưng anh có thể nói cho em biết một tiếng, em có thể tự đi lấy.”

Tôn Ngôn liếc cậu một cái: “Ngồi tốt.”

Không cần anh nhắc nhở, Nghiêm Hải An đã sớm thắt dây an toàn vào: “Về nhà?”

Tôn Ngôn đạp ga lên đường, không đến mấy phút, Nghiêm Hải An phát hiện tuyến đường này không về chỗ ở: “Chúng ta đây là đi đâu vậy? Ăn cơm?”

Tôn Ngôn vẫn không lên tiếng.

Nhìn người này rốt cuộc là muốn dụ, Nghiêm Hải An định dứt khoát không hỏi, dù sao đến chút sẽ biết.

Bốn mươi phút sau, Tôn Ngôn dừng xe.

Nghiêm Hải An đã ngây người.

Tôn Ngôn mở khóa cửa xe, suy nghĩ đi đến cổng trường, nói với cậu: “Hôm nay trường học của em kỷ niệm ngày thành lập trường, sợ em quên, đi thôi. Anh chờ em ở chỗ này.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio