Editor: Lạc Tâm Vũ
Tôn Ngôn giúp cậu cất đồ xong: “Thời gian đúng lúc không sai biệt lắm, ăn một bữa cơm cùng nhau đi, nghe Tô Ấn nói em để cậu ta đặt chỗ.”
Nghiêm Hải An lo lắng mà suy nghĩ một chút, thái độ của Nghiêm Hải Kiến với thân phận đồng tính luyến ái của cậu khá hơn hai lão một chút, gặp mặt ăn một bữa cơm cũng không đến nỗi nào.
Nghiêm Hải An nói: “Vậy em gọi Mạc Dịch Sinh.”
Tôn Ngôn khó chịu hỏi: “Có ý tứ gì? Cậu ta cũng muốn ăn một bữa cơm với người nhà em?”
“Anh tỉnh táo, kia tốt xấu gì cũng là ông chủ của em, chăm sóc em nhiều năm, ăn cơm với người nhà em làm sao?” Nghiêm Hải An dừng một chút, xoay người, vỗ vai Tôn Ngôn đến ngồi trên ghế xong, “Trước kia em không nói kỹ cho anh, người nhà em chỉ có anh em biết em thích đàn ông, cho nên bây giờ đến tết em cũng không dám Die nd da nl e q uu ydo n quay về, miễn trò chuyện tới chuyện kết hôn với bọn họ. Mặc dù anh của em biết, nhưng cũng không đồng ý, anh ở trước mặt anh ấy, đặc biệt là trước mặt cháu em đừng nói những thứ này. Nếu không anh ấy có thể sẽ trở mặt.”
“Hả?” Tôn Ngôn lộ vẻ trước đó chưa từng suy nghĩ tận gốc vấn đề này, đột nhiên vừa nghe cực kỳ không thể chấp nhận, “Em nói là anh không thể gặp người nhà?”
“Không phải…” Nghiêm Hải An thở dài một hơi, tâm tình phức tạp nói: “Hoàn cảnh nhà em không thể so sánh với anh, ở chỗ bọn em loại chuyện đoạn tử tuyệt tôn là bị người khác chỉ trích, ba mẹ em cả đời đàng hoàng, không chịu nổi loại nói bóng nói gió này… Thôi, trước tiên không nói.”
Nghiêm Hải An hiểu nói thêm gì nữa là mọi người lại muốn tranh cãi, lắc đầu, xoay người gọi điện thoại cho Mạc Dịch Sinh.
Mạc Dịch Sinh vừa nghe đương nhiên vui lòng, hỏi địa chỉ liền đi trước.
Tôn Ngôn và Nghiêm Hải An lái xe đến khách sạn đón Nghiêm Hải Kiến và Nghiêm Cẩn, dọc đường đi Tôn Ngôn cũng không có vẻ mặt tốt gì, bản thân anh khí thế mạnh mẽ, một khi mặt ngựa, hoàn toàn chính là bộ dáng “Người lạ chớ gần, anh không thể trêu vào”.
Tô Ấn đặt giúp phòng riêng, năm người ngồi dư dả. Đầu bếp đẩy xe thức ăn ở bên cạnh, miếng thịt vịt ngay trước mặt. Nghiêm Cẩn và Nghiêm Hải Kiếm say sưa mà nhìn chằm chằm vào.
Trước đó Mạc Dịch Sinh đã bị Nghiêm Hải An lừa dối vài câu, biết Nghiêm Hải Kiến không muốn gặp đối tượng bây giờ của cậu, cho nên biết hôm nay không thấy được đối tượng thần bí của Nghiêm Hải An, nhưng lại có thể thấy Tôn Ngôn cái này rất ngoài dự liệu của cậu: “Sao ngài Tôn cũng ở đây?”
Tôn Ngôn vốn canh cánh trong lòng với cậu, lại còn là lời về đề tài như thế, vừa nghe thì liếc cậu một cái: “Tôi không thể ở chỗ này sao? Nhà cậu mở chỗ này à?”
Ấn tượng của Mạc Dịch Sinh với Tôn Ngôn vẫn dừng lại trên ân cần và khách khí, bỗng nhiên nghênh đón băng tuyết đập vào mặt một lần, đều có chút ngây người.
Nghiêm Hải Kiến và Nghiêm Cẩn dời ánh mắt từ trên con vịt về, nhưng cũng không dám nhìn chằm chằm Tôn Ngôn, cùng nhau nhìn Nghiêm Hải An.
Lòng Nghiêm Hải An mệt mỏi mà nói với Mạc Dịch Sinh: “Đừng để ý anh ta, bệnh cũ tái phát đấy.”
Nói xong cậu đứng lên, kéo Tôn Ngôn: “Chúng em ra ngoài hút điếu thuốc, mọi người ăn trước, Dịch Sinh, giúp mình chú ý một chút.”
Mạc Dịch Sinh mờ mịt gật đầu.
Nghiêm Hải An kéo Tôn Ngôn tới nhà vệ sinh: “Anh không nên như vậy được không? Nhất định phải làm mọi người mất vui sao?”
“Được, anh ở chỗ này đều mất vui đúng không?” Tôn Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, “Anh đi đây.”
Dứt lời xoay người muốn rời đi, được Nghiêm Hải An kéo lấy.
Trong nhà vệ sinh không có ai, Nghiêm Hải An nhỏ giọng khẩn cầu: “Là lỗi của em, anh không nên tức giận.”
Tôn Ngôn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Nghiêm Hải An tỏ ra yếu thế, mỗi lần Nghiêm Hải An mềm giọng nói chuyện với anh như vậy, anh liền không có biện pháp.
Anh bực bội vuốt vuốt tóc.
Nghiêm Hải An lại nói: “Em không có ý đó, anh không hề không tốt. Chuyện trong nhà em sẽ xử lý, anh cho em một chút thời gian. Muốn bọn họ chấp nhận thật sự quá khó khăn.”
Nghiêm Hải An có lúc cũng rất phiền não, Tôn Ngôn yêu cầu là cư xử bình đẳng, báo cho người nhà biết đúng là tôn trọng anh, nhưng tình huống hai người bọn họ quá khác nhau.
Tuổi tác của ba mẹ của mình đã cao, tính tình thật thà lại hung dữ, cả đời chưa từng ra khỏi thôn, hoàn toàn không thể nói đạo lý trong chuyện này, thật sự cậu không nghĩ ra phải làm thế nào để bọn họ chấp nhận chuyện của mình và Tôn Ngôn.
Mà cha mẹ và Nghiêm Hải Kiến vì mình nỗ lực nhiều như vậy, mình cũng không thể cắt đứt quan hệ với bọn họ, vậy cũng quá không phải là người.
Hiện tại kéo dài tình huống là biện pháp tốt nhất mà Nghiêm Hải An có thể nghĩ tới.
Nghiêm Hải An nắm tay của anh nói: “Thật xin lỗi…”
Tôn Ngôn chậc một tiếng, dễ dàng cầm tay cậu, coi như tạm thời thỏa hiệp: “Em người này, cứ…”
Nghiêm Hải An tiếp lời nói: “Ỷ vào anh thích em, đúng không?”
Tôn Ngôn bị cậu cướp lời dừng lại, nói không ra lời, lấy tay chỉ cậu một chút, cuối cùng mới nói: “Em biết là được rồi.”
Nói đùa quay lại nói đùa, Nghiêm Hải An cười khổ: “Cảm ơn, thực sự.”
Cậu hạ thấp thái độ như vậy, trái lại Tôn Ngôn có chút ngượng ngùng. Cũng không phải không hiểu mỗi người đều có tình huống của mình, nhưng biểu hiện này của Nghiêm Hải An dù sao dfienddn lieqiudoon vẫn khiến anh không chắc chắn, giống như chỉ cần gia đình cậu xảy ra chút vấn đề gì, cậu có thể nghĩa vô phản cố quay lại con được được gọi là đúng.
Nghĩa vô phản cố: làm việc chính nghĩa không lùi bước.
Cái này giống như một quả bom hẹn giờ, sao có thể kéo dài giải quyết? Không giải quyết chuyện này, anh không yên lòng.
Hai người đều có tâm sự riêng yên lặng trong chốc lát, cùng nhau trở về phòng riêng.
Mạc Dịch Sinh đang giúp Nghiêm Cẩn cuốn thịt vịt.
Nghiêm Hải An giải thích: “Gần đây công ty anh ấy xảy ra chút chuyện phiền toái, có chút bực dọc.”
Tôn Ngôn phối hợp cậu, chấp nhận.
Mạc Dịch Sinh dù sao vẫn có tư tưởng vô cùng tín nhiệm và bao dung với người cậu đón tiếp: “Hóa ra là như vậy, không sao, ai cũng có lúc tâm trạng không được tốt thôi, Tôn Ngôn anh cũng đừng suy nghĩ, không thể không tới thời điểm quan trọng, mọi chuyện đều sẽ giải quyết được.”
Chỉ là bây giờ Tôn Ngôn phiền cậu nhất, vẫn không có sắc mặt tốt có thể cho cậu nhìn, bắt tay vào đi gắp thịt vịt. Nghiêm Hải An bên cạnh đã gói kỹ lương một cái bánh lá sen, đặt ở trong bát của Tôn Ngôn.
Thoáng chốc cả người Tôn Ngôn đến lông cũng vừa ý, trên mặt lập tức hiện ra dáng cười, nói với Nghiêm Hải Kiến: “Vịt quay ở chỗ này đều nổi danh trên cả nước, không nên khách khí. Nếu ăn ngon đợi đến lúc trở về mang đi mấy con.”
Bỗng chốc anh nhiệt tình như vậy, Nghiêm Hải Kiến bất ngờ không kịp đề phòng mà có chút thụ sủng nhược kinh: “Không cần không cần, quá phiền lòng người khác rồi.”
Nghiêm Hải Kiến sẽ không nói tiếng phổ thông, nhưng giọng nói bên quê hương của bọn họ cũng coi như là giọng bắc, chỉ cần nói chậm một chút, đang ngồi cũng có thể nghe hiểu.
“Em thấy Nghiêm Cẩn thì rất thích.” Nghiêm Hải An lại gói một cái cho Nghiêm Cẩn: “Anh về nếu đồ đạc quá nhiều cũng đừng vội cầm, về sau em lại gửi cho anh.”
Ý tốt của em trai mình vẫn có thể nhận, Nghiêm Hải Kiến không hề khước từ, anh nhìn Mạc Dịch Sinh và Tôn Ngôn ở chung quanh một chút, có chút mất bình tĩnh, xây dựng tâm lý mới cầm cái ly nói: “Cảm ơn các cậu chăm sóc Nghiêm Hải An, một mình nó ở chỗ này, chúng tôi lại cách xa, có chuyện gì chắc chắn đều phiền các cậu, thật sự cảm ơn nhiều.”
Lời cảm ơn của anh cũng không có kỹ xảo đáng nói, chỉ biết không ngừng nói cảm ơn, cũng khiến người ta lộ vẻ xúc động.Tuy anh và Nghiêm Hải An là anh em, nhưng bề ngoài hai người lại không giống nhau, mặc một áo sơ mi ngắn tay phổ thông và quần thường, làn da đen hơn do phơi nắng, giống như luôn rửa không sạch, tuổi lớn hơn Nghiêm Hải An nhiều, ngón tay thô ráp mà cẩu thả cầm cái ly, trên người và dieendaanleequuydonn vẻ mặt có loại thận trọng và khẩn trương không tản ra được, có thể tưởng tượng anh là dạng người gì từ trong gia đình ra. Nhưng chính một gia đình như vậy, nuôi lớn Nghiêm Hải An, đưa cậu đến thành phố B học.
Mạc Dịch Sinh vội vàng đáp lại nói: “Anh không cần phải lịch sự, là Nghiêm Hải An chăm sóc em mới đúng, cậu ấy giúp em rất nhiều việc. Em vô cùng cảm ơn cậu ấy.”
“Anh cả không nên khách khí, đây đều phải vậy.” Tôn Ngôn cười một tiếng, khi anh muốn tỏ ra giản dị dễ gần thì loại vênh váo hung hăng trên người biến mất, giống như tính cách rất tốt rất đáng tin, “Quan hệ của em và Hải An rất tốt, chuyện của cậu ấy chính là chuyện của em, nếu anh có chuyện gì cũng có thể tìm em.”
Nghiêm Hải Kiến vẫn nhớ kỹ chuyện Nghiêm Hải An thích đàn ông kia, nghe Tôn Ngôn nói lời này, trong lòng không khỏi giật mình, quan sát Tôn Ngôn nhiều hơn mấy lần.
Nghiêm Hải An bất đắc dĩ nhìn Tôn Ngôn một chút, nói với Nghiêm Cẩn: “Ăn nhiều một chút, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đưa mọi người đi chơi.”
Nghiêm Cẩn không lên tiếng dùng bữa, gật đầu một cái.
“Để Tô Ấn đi theo đi.” Tôn Ngôn, “Bây giờ nơi nào đều phải xếp hàng, trời nóng như vậy không chịu nổi, cậu ta sẽ xử lý tốt chuyện này, có cậu ta đều chơi vui chút.”
Nghiêm Hải An có chút động tâm, Tô Ấn không nói gì khác, hiệu suất làm việc vô cùng cao: “Không phải anh ta muốn đi theo anh sao?”
Tôn Ngôn giơ tay lên: “Anh còn thiếu trợ lý sao? Tiền lương cậu ta chỉ tương đối cao, nhưng còn có cao hơn cậu ta, em dùng thuận tay thì dùng nhiều một chút.”
Miệng Nghiêm Cẩn nhai, nhưng vẫn để ý mọi người nói chuyện. Tôn Ngôn cảm thấy được ánh mắt của cậu, không để bụng hỏi: “Uống đồ uống xong? Lại đến một cốc nước ép dưa hấu đi.”
“Uống cái đó nhiều không tốt, lạnh bụng.” Nghiêm Hải An cầm thực đơn lật đi lật lại, “Uống nước tuyết lê đi, Nghiêm Cẩn, uống nước tuyết lê không?”
Nghiêm Hải Kiến vội nói: “Không uống nữa, uống trà là xa xỉ rồi.”
Tôn Ngôn nói với nhân viên phục vụ: “Đến đây. Anh cả có thể uống rượu không?”
“Đúng nha, anh cả là phải uống rượu.” Nghiêm Hải An cười nói, “Khó được vui mừng, uống một chút đi.”
Tôn Ngôn để nhân viên phục vụ lấy một chai rượu trắng: “Trước kia Tôn Lăng tham gia buổi đấu giá gì đó, vỗ bình rượu trắng quay về, nói là trong nước chỉ có cái gì bình, vẫn không mở chứ, lần sau cùng nhau nếm thử một chút.”
Nghiêm Hải An nghĩ đến đủ loại đồ trang trí xa xỉ trong biệt thự bọn họ: “Anh trai anh rất thích tham gia buổi đấu giá à?”
Tôn Ngôn giải thích: “Cũng là một loại giao tiếp thôi.”
Trên bàn Tôn Ngôn và Nghiêm Hải Kiến muốn uống rươu, Mạc Dịch Sinh không thích mùi rượu, Nghiêm Hải An phải lái xe không thể uống. Hai người xử lý một chai, Nghiêm Hải Kiến uống đến say rồi, trên dưới xe đều lảo đảo, được Nghiêm Cẩn đỡ.
Nghiêm Hải An lo lắng nói: “Nghiêm Cẩn, chăm sóc ba cháu thật tốt, có chuyện gì gọi điện thoại cho chú.”
Nghiêm Cẩn cẩn thận mà gật đầu một cái.
Nghiêm Hải Kiến đột nhiên híp mắt nói: “Em trai! Mẹ bảo anh nói với em, nhà nói cho em đưa dâu vào cửa, kêu em nhanh chóng tìm thời gian về nhìn và gần gũi một chút ha.”
Phản ứng đầu tiên của Nghiêm Hải An phải đi nhìn Tôn Ngôn, Tôn Ngôn không có biểu tình gì.
Nghiêm Hải Kiến mượn rượu lại hét lên: “Chúng ta không nên để em một mình đến đây học, học cái xấu của mọi người. Ôi! Rốt cuộc đây là bệnh gì hả, biến người ta thành như vậy, cũng không thể sống tốt qua ngày.”
Nghiêm Hải An đỡ anh bên kia, nói với Nghiêm Cẩn: “Chúng ta đỡ ba cháu trở về thôi.”
Cậu đặt phòng cho hai cha con Nghiêm Hải Kiến, điều kiện ở rất tốt, hai người mỗi người một phòng. Sau khi Nghiêm Hải Kiến die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nằm ngang trên giường gây sự, Nghiêm Hải An dặn dò với Nghiêm Cẩn: “Buổi tối nhìn cha một chút, lát nữa đun chút nước ấm, cho cha cháu uống vào, nhất định cha cháu sẽ khát nước.”
Nghiêm Cẩn đáp, khi tiễn Nghiêm Hải An ra cửa thì đứa cháu trai ít nói này lại đột nhiên hỏi: “Chú đã sinh bệnh gì?”
Nghiêm Hải An bất ngờ không kịp đề phòng mà bị cậu hỏi như vậy, sửng sốt, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Tâm bệnh.”