‘‘Chết em rồi.’’ Giọng nói than thở đến cả trời đất cũng nghe.
Lưu Ly trấn an Phong Dật bình tĩnh lại: ‘‘Không sao đâu.’’
Giọng nói có chút nức nở của Phong Dật vang lên khắp căn hộ: ‘‘Oa~ anh ta là thiếu gia của Hạ gia đấy!’’
‘‘Hức… biết thế em đã không quát vào mặt anh ta như thế rồi…’’
Lưu Ly cảm thấy mình có lỗi liền nói: ‘‘Xin lỗi em, vì chị mà em mới đứng ra như thế.’’
Phong Dật nhìn Lưu Ly ủ rũ như vậy liền nói: ‘‘Chị à, là lỗi của tên đó nhận nhầm chị mà.
Tên thiếu như vậy bị bồ bỏ cũng đáng, haha’’
Lưu Ly bật cười vì lời nói của Phong Dật.
Đúng vậy, ngay từ đầu Hạ Dương chỉ coi cô là người thay thế của Vân Thy không hơn không kém.
‘‘Cảm ơn vì lời động viên của em.
Ngày mai còn một buổi quay phim nữa đấy.’’
Lưu Ly cũng tạm biệt Phong Dật trở về căn chung cư nhỏ.
Lưu Ly sắp xếp lại mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Tuy là cô có hơi giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Hạ Dương nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
Nhớ lại những ngày tháng sống chung với Hạ Dương.
Lưu Ly chưa bao giờ được nhận một chút tình cảm nào của hắn.
Chỉ mình cô cố chấp cứ nghĩ sẽ làm tan chảy được tảng băng ấy nhưng người làm tan chảy được hắn chỉ có thể là cô bạn thuở nhỏ của hắn Vân Thy.
Nhớ lại hai người lúc ân ái với nhau.
Hạ Dương luôn che mắt của cô vì đôi mắt đào hoa của cô là thứ khác biệt duy nhất với Vân Thy.
Lúc ở yến tiệc Lưu Ly cũng thấy trên ngón áp út của Hạ Dương cũng đã đeo nhẫn.
Thì ra sao khi Ly Tâm biến mất.
Hạ Dương đã không tìm kiếm mà lập tức cầu hôn Vân Thy.
Bây giờ lại ra vẻ thâm tình.
Nghĩ lại cũng chỉ thấy lúc đó cô quá ngu ngốc.
Tại sao lại dành cả năm thanh xuân cho một người chỉ coi mình là thế thân cơ chứ.
Không còn là một Ly Tâm say mê với tình yêu không đáp lại.
Chỉ còn một Lưu Ly sống vì bản thân cô mà thôi.
Lưu Ly mệt mỏi vì những chuyện xảy ra cả ngày hôm nay liền gục xuống giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến sáng hôm sau, Lưu Ly đến muộn vì dậy trễ.
Cô tức tốc chạy đến trường quay liền thấy một chiếc xe sang đậu ở gần đó.
Thấy Lưu Ly đi tới, cửa xe mở ra Hạ Dương đem một bó hoa hồng lớn tặng trước mặt Lưu Ly
‘‘Tặng em.’’ Hạ Dương nở một nụ cười nhỏ.
Lưu Ly nhìn hắn rồi lịch sự mỉm cười nói: ‘‘Tôi không thể nhận được.’’
Hạ Dương: ‘‘Tại sao?’’
‘‘Hôm qua ngài vừa nhận nhầm tôi thành người khác, hôm nay ngài lại tặng loại hoa hồng này cho tôi.
Ngài có ý gì?’’
Hạ Dương nhấc thời không nói được gì, ấp úm đáp: ‘‘Chỉ là hoa tặng cho thần tượng, không có ý gì khác’’
‘‘Hạ thiếu đây chắc không phải là người có hứng thú với thần tượng.’’
‘‘Tôi có!’’.
Giọng nói lạnh lùng ấy lại vang lên: ‘‘Tôi rất đam mê thần tượng!’’
Lưu Ly cạn lời với Hạ Dương liền vội quay đi: ‘‘Xin lỗi tôi không thể nhận bó hoa đắt tiền như thế này được.
Mong ngài về cho’’
Lưu Ly chạy vào trường quay để một mình Hạ Dương đứng trơ trọi ở đó.
Vừa thấy Lưu Ly bước vào.
Trợ lý liền lao đến: ‘‘Chị Ly Ly à, chị đi muộn vậy.
Đạo diễn đang tức giận với cả đoàn đó chị.’’
Lưu Ly thắt mắc hỏi: ‘‘Sao vậy?’’
‘‘Haizz ông ấy vừa bị cấp trên chỉ trích liền trút giận lên cả đoàn, chị cẩn thận đừng đụng đến ông ấy.’’
Lưu Ly đẩy cửa bước ra và nói với trợ lý: ‘‘Ừm, chị biết rồi’’
Sau khi bắt đầu quay.
Lưu Ly luôn bị đạo diễn la mắng vì những lỗi nhỏ trong lúc quay phim khiến cả đoàn chậm trễ tiếng độ.
Vì cô chỉ là một diễn viên phụ nên cũng cố gắng chịu đựng việc la mắng.
Bắt buộc Lưu Ly phải diễn đi diễn lại cảnh bị té ngã xuống nước khiến Lưu Ly lạnh cóng.
Bỗng có người chạy đến hô to: ‘‘Hạ tổng đến thăm đoàn của chúng ta’’
‘‘Cái gì, đoàn phim của chúng ta chỉ là một đoàn phim nhỏ.
Tại sao Hạ tổng lại tới đây.’’
‘‘Thôi kệ đi, cứ đón tiếp ngài ấy trước đã’’
Đạo diễn gấp gáp chạy ra đón tiếp Hạ Dương.
Vì cơ sở vật chất của đoàn phim khá thô sơ nên mọi thứ trong trường quay đều xuống cấp.
Hạ Dương được đưa đến một khu nghĩ riêng.
Hạ Dương đưa mắt nhìn xung quanh trường quay tìm kiếm bóng người quen thuộc.
Ánh mắt của Hạ Dương dừng lại khi thấy Lưu Ly đang mặt một chiếc váy mỏng đã ướt và đang rung rẩy chờ quay xong cảnh của mình.
Hạ Dương nhíu mày lập tức đi thẳng về hướng của Lưu Ly.
Lưu Ly cảm nhận được bóng dáng của ai đó nhưng chưa kịp nhìn lại đã bị Hạ Dương kéo vào phòng thay đồ.
‘‘Hạ tổng! Ngài đang làm gì…!!’’
Hạ Dương nhìn cơ thể nhỏ bé của Lưu Ly đang rung rẩy vì lạnh mà không can lòng.
Lòng bàn tay siết ngày càng chặt.
‘‘Ly Tâm…em muốn nổi tiếng anh sẽ giúp em.’’
Hạ Dương nhìn thấy Lưu Ly như vậy tim hắn không khỏi đau nhói.
‘‘Anh sẽ dồn tài nguyên tốt nhất cho em’’
‘‘Trở về với anh đi được không Ly Tâm’’
Lưu Ly nghe được câu nói của Hạ Dương liền cười khinh bỉ.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang cầu xin của hắn, mong chờ một tia tình cảm nhỏ từ cô.
Mọi thứ hệt như đang đảo lộn vậy.
‘‘Hạ tổng, ý ngài là muốn bao nuôi tôi.’’.