Ở trong phòng của một cao ốc, rèm cửa của cửa sổ sát đất mở ra, từ trên nhìn xuống, có nhiều màu sắc đèn đêm tuyệt mỹ khác nhau, cùng với ngựa xe như nước không ngừng.
Bên trong phòng, đèn lớn màu vàng sáng mở lên, trên ghế sa lon chính là một người đàn ông xinh đẹp, anh nghiêng đầu nhìn phong cảnh dưới lầu, giữa hai lông mày mang theo vẻ cô đơn.
Ngay vừa nãy, anh và con trai của người phụ nữ anh thích nhất trong lòng nói chuyện điện thoại, anh biết, hiện tại cô rất tốt. Thật ra thì anh đã sớm biết, cô luôn luôn rất tốt, là anh không bỏ được, luôn luôn cố chấp mà thôi.
Còn nhớ lúc nãy, Tô Tô nói với anh, "Chú Doãn ơi, con nói với chú nhé, gần đây ngày nào bố con cũng nói ở trước mặt mẹ con hết, giới thiệu cô gái cho chú đó, chỉ là con nghĩ nghĩ thì cũng đúng, tuổi của chú còn muốn lớn hơn mẹ con hai tuổi đấy, chú xem, con cũng có thể vì chú mà chia sẻ buồn vui rồi, chú còn chưa có vợ nữa, thật sự là làm cho người ta rất đau lòng đó."
Lúc đó, anh cười.
Bây giờ, anh cúi đầu nhìn điện thoại di động trong tay hắn, nhìn dãy số phía trên, cười khổ: cho nên, em cho anh số này, đúng không?
Bên kia điện thoại di động truyền đến từng đợt tiếng nức nở, không tự chủ được, giọng nói có một chút nhàn nhạt quan tâm, "Đừng khóc, nói với chú nào, rốt cuộc thế nào?"
"Chú ơi, em thật khó chịu vô cùng khó chịu."
"Khó chịu thì nói ra đi nào."
"Chú ơi, em ngốc quá." Lưu Tuyết uất ức, cúi đầu mãnh liệt khóc không ngừng.
"Ừ, nói mình ngốc nên cũng thông minh không tới nỗi nào."
". . . . . . Chú ơi, bố em qua đời rồi." Một hồi lâu, Lưu Tuyết mới kể khổ sở lớn nhất của mình với Doãn Lạc Phong.
". . . . . ." Hồi lâu sau, Doãn Lạc Phong nói, "Người chết không thể sống lại, em phải trân trọng mình."
Lưu Tuyết khóc thật lâu nói: "Chú ơi, ngươi nói rất giống chính phủ."
Đầu tiên Doãn Lạc Phong sững sờ, lấy lại tinh thần, mặt mày hơi thở cũng có tia mềm mại, "Chú sẽ không an ủi em. Haizz, nếu như em không dũng cảm thì người nào thay em kiên cường, cho nên dù thế nào cũng phải cắn răng chịu đựng."
". . . . . . Chú ơi, cám ơn."
Ngày nghỉ vừa đi qua, nháy mắt lại một mùa xuân năm mới đến. Phong cảnh bên ngoài đã là màu xanh lá của cành liễu mọc ra, cỏ dài chim bay. Mùa xuân ba tháng mưa phùn, mềm mại như tơ, thấm vào tim gan.
Lưu Tuyết cũng hoàn toàn đi ra khỏi khói mù vì bố qua đời. Ban ngày cô đều bận rộn công việc, ban đêm cùng anh gọi điện thoại nói chuyện phiếm. Dần dà, hoàn toàn trở thành bạn tốt không nói chuyện qua điện thoại là không được.
Có lúc lòng Lưu Tuyết nghĩ, cô và anh tính là bạn gì đây? Nói là bạn thôi sao? Chỉ đáng giá để Lưu Tuyết vui vẻ, ban ngày cô ở công ty nên cơ hội vô tình gặp được Doãn Lạc Phong cũng càng ngày càng hơn nhiều.
Vừa một tháng hiếm khi có sao sáng ban đêm, gió đêm tiết xuân se lạnh.
Lưu Tuyết núp ở trong chăn, gọi điện thoại cùng Doãn Lạc Phong, "Chú à, em phát hiện được boss của em càng ngày càng đẹp."
". . . . . . Anh tin tưởng boss của em sẽ không vui vì em dùng từ xinh đẹp để hình dung anh ấy đâu."
Gần đây, Lưu Tuyết cùng Doãn Lạc Phong trò chuyện nhiều nhất chính là boss của Lưu Tuyết. Bởi vì vị boss này chính là Doãn Lạc Phong ở đầu điện thoại kia, mục đích rất nhiều, thứ nhất, có thể để cho "chú" Doãn Lạc Phong sinh ra cảm giác nguy cơ, thứ hai "chú" cũng có thể phát hiện, thật ra thì boss trong miệng cô chính là anh, như vậy đường bọn họ có thể đi tới hạnh phúc thênh thang.
Lưu Tuyết không khỏi cảm thấy mình tâm kế, không xuyên qua hậu cung cổ đại thăng chức làm hoàng phi thì nghĩ cũng tiếc.
Chỉ là cô không hối hận trở thành một phụ nữ "tâm cơ".
Tiểu Mai từng nói, nếu như một người nhìn trúng một vật, nếu không đi tranh thủ, như vậy, cuối cùng không chiếm được cũng đừng trách trời đất, bởi vì bạn tự mình buông tha, huống chi đời người có thể từ từ thay đổi được, đi nhầm mấy bước cũng vô cùng bình thường.
Tổ trưởng cũng từng nói với cô, cô còn trẻ, cô còn thanh xuân, một người thanh niên tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, nếu không mạnh mẽ liều mạnh thì còn không bằng về nhà huyên thuyên.
Cho nên, dù là anh và cô có là mây bùn chênh lệch, không môn đăng hộ đối, cô cũng muốn thử một lần.
"Hi hi ~" Nghe Doãn Lạc Phong nói như vậy, Lưu Tuyết không khỏi cười ra tiếng, "Nhưng em thật sự cảm thấy boss của em thật là xinh đẹp."
". . . . . ."
"Chú ơi? Tại sao không nói chuyện?" Thật ra thì Lưu Tuyết biết, giờ phút này Doãn Lạc Phong nhất định đầu đầy vạch đen, vì vậy Lưu Tuyết tiếp tục nói, "Ờ, lại nói, chú ơi, tuổi boss của em cùng anh không chênh lệch lắm, cũng độc thân đấy. Ờ, thật kỳ lạ, anh ấy là đàn ông hào hoa phong nhã tuyệt vời như vậy, đến nay còn chưa có lấy vợ, anh nói xem, anh ấy có phải là gay hay không?"
". . . . . . Tuyệt, đối, không, phải" Bốn chữ này, Doãn Lạc Phong giống như là từ trong kẽ răng bật ra .
Lưu Tuyết không khỏi run run một hồi, nhưng là vì chọc anh nên tiếp tục cười nói, "Chú ơi, chú tích cực như vậy làm gì, em không nói anh mà. A —— chẳng lẽ chú cũng là. . . . . . Cho nên. . . . . ."
"Em nghĩ quá nhiều!" Phía bên kia, một tay Doãn Lạc Phong vỗ trán.
"Trong sách đều nói như vậy mà. Trong sách nói, một người đàn ông muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, quyền thế đủ cả, nếu như không có vợ thì chứng minh người đàn ông này không phải không có năng lực mà chính là gay."
". . . . . ."
"Nói với anh luôn, người toàn tập đoàn chúng em đều biết rõ, đến nay boss của em vẫn một mình. Anh nói đi, người như anh ấy không phải gay thì còn có thể là gì?"
"Đêm đã khuya rồi."
"Hả?"
"Tắm rồi ngủ đi."
". . . . . ."
Lưu Tuyết ở đầu điện thoại bên này nhất thời im lặng: chú ơi, anh là thẹn quá thành giận sao?
"Chú à, anh quên rồi sao, em tắm rồi."
". . . . . . Ừ, vậy thì ngủ đi."
Lưu Tuyết cảm thấy ngực mình muốn phụt ra máu.
"Đừng mà. Chú à, anh nói với em đi, tại sao đến bây giờ anh cũng không có kết giao bạn gái vậy."
". . . . . ."
Lại một trận im lặng, Lưu Tuyết biết, cô lại đạp lên mìn của anh. Mỗi lần cô hỏi vấn đề này, anh đều không muốn trả lời cô, sau đó lặng lẽ cúp điện thoại.
Đang lúc cô cho là anh lại muốn lặng im cúp điện thoại thì giọng nói của anh lại như đám mây nhẹ nhàng thổi tới:
". . . . . . Bởi vì anh có người trong lòng."
Mặc dù, luôn cho rằng là đáp án này, nhưng trong lòng của cô vẫn thật khó chịu, tim như là bị người ta dùng kim châm vài, từng phát từng phát, đau.
Lưu Tuyết cắn môi: "Chú, anh đã có người trong lòng, tại sao không đuổi theo?"
"Anh đuổi theo." Dùng tất cả tuổi trẻ của anh, dùng tất cả rực rỡ của anh để đuổi theo, đáng tiếc vẫn thất bại, bại bởi cô gặp gỡ anh ấy trước, cô yêu anh ấy trước.
Lưu Tuyết trầm mặc, vừa định hỏi tại sao cô gái không thích anh, bỗng nhiên nhớ tới anh thích cô gái tên Tô Khả, mà tình địch của anh tên là Tô Cẩm Niên.
Đó là một người đàn ông có khí chất tao nhã xuất trần như tiên, trong trẻo nhưng lạnh lùng như hoa sen trắng trên đỉnh Tuyết Sơn. Một đôi mắt sáng ngời chỉ ngoại trừ đối với người thân, người yêu và bạn tốt của mình sẽ dành cho sự quan tâm rất nhiều, đối với người ngoài đều nhàn nhạt, trong trẻo lạnh lùng. Theo ý cô thì cao như vậy không thể leo tới. Mà giữa Doãn Lạc Phong và anh, quả nhiên là không thể nói người nào tốt, người nào không tốt.
Lưu Tuyết không khỏi thở dài, "Chú à, cô ấy không muốn chú là ấy cô không có mắt đấy."
". . . . . . Ừ, anh cũng nghĩ như vậy."
"Này chú, em hỏi anh, nếu như tương lai có một ngày, có một cô gái thổ lộ với anh, anh lại vẫn sẽ không tiếp nhận cô ấy sao?" Lưu Tuyết hỏi dè dặt, rất sợ anh nói ra một câu: từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, trừ bỏ non Vu không có mây, cả đời anh thức thời rồi. (từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, trừ bỏ non Vu không có mây: ý nói đã từng trải qua chuyện tốt đẹp như vậy nên không còn thấy gì tốt nữa, câu sau ý nói ngoại trừ ở nơi đó thì không nơi nào có điều mình cần)
"Hả?"
"Haizz, ý của em là, anh còn có thể tiếp nhận những cô gái khác không? Vậy thì cả đời anh phải là người thức thời rồi?" Haizz, quá mức rõ ràng, đổi lí do thoái thác thử xem.
". . . . . . Xem duyên phận."
"Chú, anh nói, hai chúng ta có tính là duyên phận đúng không?" Mặt Lưu Tuyết không khỏi đỏ bừng tim đập, sau đó tay cầm điện thoại di động cũng mồ hôi ròng ròng.
"Hì hì ——" Thình lình, Doãn Lạc Phong cười ra tiếng.
"Chú này, không cho cười nhạo em." Sắc mặt Lưu Tuyết đỏ bừng, biết rõ anh nhìn không thấy, tai vẫn xấu hổ mà nóng lên đáng yêu.
"Tính."
Anh khẳng định một chữ then chốt như vậy, Lưu Tuyết ngọt giống như là ăn mật, dòng nước ấm từ đáy lòng xông tới, càng làm cho cả người Lưu Tuyết đều đắm chìm trong hạnh phúc. Gương mặt của Lưu Tuyết càng thêm nóng hổi lên, không nhịn được ngượng ngừng đắp kín chăn lên, lòng của thiếu nữ giống như bị gió thổi lên, nhẹ nhàng, sau đó nói chuyện cũng choáng váng.
"Như vậy. . . . . . Như vậy. . . . . . Nếu như ngày nào đó anh nghĩ thông suốt không muốn vì người đó nữa, xin nhất định phải nói trước cho em biết."
". . . . . ."
"Chú ơi, em yêu anh."
". . . . . ."
"Cho nên chú ơi, anh thấy đấy, em thổ lộ trước. Cho nên chú ơi, vị trí bà xã của anh, em đặt trước rồi đấy!"
". . . . . ."
"Em là mỹ nhân, em là đại mỹ nhân với tuổi xuân thật đẹp, chú à, anh tuyệt đối sẽ không thiệt đích!" Nói xong, Lưu Tuyết vội vàng cúp điện thoại, trốn ở trong chăn, hai tay che mắt, không ngừng lăn lộn ở trên giường, gào khóc kêu rên thật lâu.
Cô thật sự nói ra, ở trong điện thoại nói ra.
Cô tự nói với mình: Lưu Tuyết, cố gắng lên, mình có thể làm được. Nhìn đi, hiện tại mình đã thổ lộ trong điện thoại, bước kế tiếp chính là mình thổ lộ trong đời thực. Cố gắng lên, Lưu Tuyết, mình có thể làm được mà!
Bị cúp điện thoại vội vàng, Doãn Lạc Phong nhìn tên và dãy số phía trên: Thân Lưu Tuyết, nghĩ đến cô vừa mới nói những lời đó thì không khỏi bật cười, âm thanh càng cười càng trong trẻo.
Cô gái nhỏ này.
Có lẽ, một ngày nào đó trong tương lai, bên cạnh có một cô gái đáng yêu, giòn giã kêu một tiếng "chú" thì cũng là một chuyện không tồi.
Hôm sau rời giường, ở trong kính Lưu Tuyết thấy được hai mắt gấu mèo của mình thì không khỏi kêu "oa oa" hai cái.
Lúc đó, vừa đúng lúc mẹ Lưu Tuyết làm điểm tâm xong đi lên tính gõ gõ cửa Lưu Tuyết gọi cô ăn sáng, không ngờ nghe được tiếng thét chói tai của con gái bảo bối, không khỏi lo lắng hỏi "Tiểu Tuyết, sao thế?"
"Mẹ, mắt con có quầng đen."
Mẹ Lưu Tuyết ở ngoài cửa tức cười, "Con gái ngốc, mau xuống ăn điểm tâm, hôm nay mẹ nấu sữa đậu nành, chiên bánh quai chèo."
Trên bàn ăn, anh trai Lưu Tuyết nhìn em gái bảo bối của mình thay đổi bộ đồ công sở màu đen màu xám tro vô cùng không hợp thời thường ngày, mặc một bộ đồ công sở màu trắng tinh thì không khỏi nói, "Tiểu Tuyết, hôm nay là ngày gì tốt sao?"
Mặt Lưu Tuyết ửng đỏ, "Anh này, nhất định phải ngày thật tốt mới có thể mặc quần áo màu trắng tinh sao?"
"Ừm, con gái nhà người ta mặc màu sắc này thì không kỳ lạ, Tiểu Tuyết nhà chúng ta thì ngược lại. . . . . ."
"Hôm nay cô thật xinh đẹp, có phải muốn tìm dượng cho Na Na hay không?" Na Na chớp mắt to, nhìn cô mình.
Một tay Lưu Tuyết che mắt, "Mẹ, mẹ dạy Na Na gì vậy." Mẹ của cô gần đây luôn càu nhàu của chuyện lớn cả đời cô, cho tới Na Na mới hơn năm tuổi cũng biết những chuyện này.
Na Na nghiêm trang nói với Lưu Tuyết: "Cô, không phải bà nội dạy con đâu, là Na Na tự biết. Trước kia mẹ từng nói với Na Na, con gái ăn mặc thật xinh đẹp mới có thể tìm được con trai, cô ăn mặc xinh đẹp như vậy thì dĩ nhiên là tìm dượng cho Na Na."
Con bé Na Na nói rất có lý có căn cứ, thế cho nên tới mẹ cùng anh trai Lưu Tuyết đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Lưu Tuyết thành thực.
Anh Lưu Tuyết gật đầu một cái, "Chớp mắt một cái mà Tiểu Tuyết cũng đến tuổi kết hôn rồi."
Mẹ Lưu Tuyết gật đầu một cái, cảm khái nói, "Đúng vậy, Tiểu Tuyết cũng đến tuổi này rồi."
Sắc mặt Lưu Tuyết không khỏi quẫn bách, "Mẹ, bát tự còn chưa có chút gì, tới cùng là mọi người nói gì vậy." Nói xong, vội vã ăn bữa sáng một chút, "Con đi làm."
Giống như là phía sau có người nào đang đuổi theo, Lưu Tuyết quả thực chính là chạy suýt té tới công ty, lúc gần tới công ty cũng không giảm tốc độ của mình lại.
Cho dù như thế, bởi vì thời gian ở trong nhà cằn nhằn quá dài nên cô vẫn tới trễ hai phút.
Lưu Tuyết cúi đầu vội vã lên bậc thang của công ty, ánh mắt liếc thấy phía trên có mấy bóng người đi tới bên này, Lưu Tuyết nghiêng người tính tránh ra, kết quả sơ ý một chút, bởi vì gót giày nen khiến cho thân thể của cô nhào tới phía trước.
Lưu Tuyết một hồi sững sờ: xong rồi xong rồi, muốn mặt mày vỡ thì mặt mày vỡ. Chú à, boss à, Lạc Phong à, em xin lỗi anh, không chăm sóc tốt gương mặc đẹp đẽ của em.
Ồi trời? Không đau? Ừm, còn có cái ôm ấm áp?
Lưu Tuyết lập tức hiểu được mình không có ngã trên đất, mà đồng thời đỏ mặt với người "Ôm ấp yêu thương", lập tức nhảy ra.
"Cám ơn cám ơn!" Nói đến đây thì đồng thời ngẩng đầu lên, thấy được gương mặt Doãn Lạc Phong cười vô cùng đẹp đẽ thì Lưu Tuyết trợn tròn mắt, theo bản năng liền hô lên "Đại. . . . . . boss!"
Doãn Lạc Phong nhíu mày.
Lưu Tuyết thấy thư ký trưởng từng gặp lần phỏng vấn gật đầu với cô một cái, "Cô Thân, cô không sao chứ?"
Lưu Tuyết lắc đầu một cái, "Tôi không sao." Sau đó, nhìn Doãn Lạc Phong, chẳng biết tại sao lại nghĩ đến tối qua mình to gan, vẻ mặt không khỏi ửng hồng, lập tức nói: "Chuyện đó. . . . . . Chuyện đó. . . . . . Tôi đi làm việc trước."
Nói xong cũng như chạy trốn mà chạy đến cửa chính công ty.
Doãn Lạc Phong đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Thân Lưu Tuyết, nhếch miệng mỉm cười, sau đó nghiêng đầu nói với đoàn người bên cạnh: "Đi thôi."
Thư ký trưởng bên cạnh không khỏi sờ cằm một cái. Trong khoảng thời gian ngắn cô ấy thật đúng là hiểu không rõ rốt cuộc anh và Thân Lưu Tuyết đang là quan hệ gì, nói xem đã trải qua lâu như vậy, trên căn bản hai người ở trong công ty cũng không cùng xuất hiện, chẳng lẽ tấm danh thiếp kia là cô ấy đoán sai sao?
Nhưng mới vừa rồi nhìn bọn họ, rõ ràng chính là quen biết.
Thân là thư ký trưởng đoàn thư ký kiêm đoàn trưởng đoàn bát quái cảm giác mình thật nhất định phải vô cùng biết rõ chân tướng có được hay không, như vậy cô ấy mới có thể đến đám người làm việc cùng phòng tới "Mua nhất định trúng" .
Vì vậy, cô ấy chân chó tiến lên: "Boss, cô gái nhỏ mới vừa rồi thật vô cùng xinh đẹp, trình độ học vấn cũng không phải cao bình thường đâu, em thấy bộ dáng của mọi người hình như là biết nhau nhỉ."
Doãn Lạc Phong nghiêng đầu nhíu mày, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Trong nháy mắt mắt của thư ký trưởng sáng như bóng đèn W, trong nháy mắt cô ấy nhìn thấy vô số tờ tiền tệ màu đỏ bay tới cô ấy. Trời ơi, lần đầu tiên ở trước mặt người khác boss cô nói đến "chuyện riêng" có được hay không! (tg: thật ra thì →, → Doãn Lạc Phong thật là muốn nói: Thư ký trưởng, cô tuyệt đối suy nghĩ nhiều rồi!)
Cho nên, thư ký trưởng vô cùng kích động nói một câu: "Boss, hai người chơi tình bí mật sao."
"Hưm ——" Một nhân viên bên cạnh nghe thư ký trưởng không cần chết hỏi thăm chuyện riêng của boss thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Doãn Lạc Phong sờ cằm một cái: "Không tính vậy được."
"Chà ——" Bên cạnh rối rít rớt cằm, boss lại thừa nhận tình yêu của mình! Trời ơi! Boss độc thân hơn ba mươi năm có phụ nữ! Boss là một gay trong truyền thuyết lại có phụ nữ!
Thư ký trưởng rất không bình tĩnh được, ngất đi.
Đừng hoài nghi, cô ấy vui mừng đến choáng váng, bởi vì cô ấy lại nhìn thấy rất tiền bay tới cô ấy.
Bignews có được hay không! (Bignews là nguyên văn, có nghĩa là tin tức lớn)
Doãn Lạc Phong nhìn năng lực chịu đựng trong lòng của mấy cấp dưới chẳng mạnh mẽ tí nào thì nhẹ nhàng nói, "Chỉ có một chút năng lực chịu đựng mà còn muốn đến làm việc với tôi à? Quay trở lại nộp cho tôi toàn bộ năm ngàn chữ công việc tâm đắc đấy."
Đợi đến thời gian tan việc lúc chạng vạng, cuối cùng Lưu Tuyết mới phát hiện công ty có một chút gì không đúng, nói như thế nào đây, phải nói là bắt đầu từ buổi trưa rồi.
Đồng nghiệp ở công ty chào hỏi cô càng lúc càng nhiều, thậm chí chỉ mặt gọi tên muốn tới gặp cô một chút, sau khi gặp xong thì "a" một tiếng, nét mặt là "Thì ra cô chính là Thân Lưu Tuyết", sau đó đi mất không giải thích được.
Lưu Tuyết sờ cằm, lúc nào thì cô thành người nổi tiếng vậy?
Vẻ mt Lưu Tuyết không hiểu mang theo đầy bụng nghi ngờ trở về nhà của mình.
Buổi tối, lúc gọi điện thoại, Lưu Tuyết báo cáo với Doãn Lạc Phong tình hình hôm nay, cũng quên mất tối ngày hôm qua, cô xấu hổ cúp điện thoại của anh thế nào, không dám nói chuyện cùng anh.
"Chú à."
"Ừ."
"Hôm nay em lại gặp được đại boss xinh đẹp nhà em rồi."
". . . . . ."
"Ờ, chú ơi, yên tâm đi, thật ra thì em yêu chính là anh." Nhìn một lần, vốn là Lưu Tuyết trêu chọc một chút liền xấu hổ, giống như kể từ sau khi thổ lộ với Doãn Lạc Phong ở trong điện thoại thì lá gan thật vô cùng lớn, lại có thể treo câu "Em yêu anh" ngoài miệng.
Phía bên kia, Doãn Lạc Phong há hốc mồm, miệng cũng cười ra tiếng, "Em càng ngày càng không xấu hổ rồi."
"Hắc hắc. . . . . . Đã thổ lộ với anh một lần rồi, không sợ nữa. Hơn nữa, cách điện thoại thì anh có thể cắn em hay sao ?" Đúng, cách điện thoại đấy.
"Không phải em muốn làm bà xã anh sao? Dù sao cũng phải gặp mặt anh chứ."
"Hả ——" Trong nháy mắt Lưu Tuyết cảm giác mình ngốc rồi, một tay che mắt, đúng vậy, về sau luôn luôn gặp mặt đấy. Không đúng, ban ngày còn ôm ấp yêu thương một lần đấy. ôi, cô không mặt mũi thấy người nữa.
Oa, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là: "Chú à, ý của anh lúc nãy là, đáp ứng lời cầu hôn của em rồi hả?"
Phía bên kia đầu của chú Doãn Lạc Phong đầy vạch đen ngồi ở trên ghế sa lon, rõ ràng, em chỉ thổ lộ, anh chưa đồng ý, sao trong nháy mắt đã biến thành lời cầu hôn của em, anh đồng ý rồi hả?
Không đợi Doãn Lạc Phong nói tiếp, Lưu Tuyết lại nói, "Chú à, em thật vui mừng thật vui mừng đó. Ôi chao, làm thế nào, làm thế nào đây? Anh lại đồng ý em!" Sau khi một mình còn say sưa thì Lưu Tuyết lấy lại tinh thần, "Đúng rồi, chú à, em nói với anh này, hôm nay người của công ty không biết thế nào nữa."
"Sao vậy?"
"Một đám người vây nhìn em."
"Ừ, em thành khỉ con rồi."
">
"Chuyện đó đúng. . . . . ."
"Em không biết đâu, em hiểu mà lại còn cảm thấy kỳ lại sao đó."
". . . . . ."
Vì vậy, lắm chuyện nói với nội dung không có dinh dưỡng ở trong miệng của cô liên tục không ngừng phun ra, cho đến sau khi đêm tàn thì cô mới thỏa mãn, lưu luyến nói ngủ ngon cùng Doãn Lạc Phong rồi như sống lại giữa vùng sông nước.
Lưu Tuyết nghĩ, chú à, em càng ngày càng yêu anh, phải làm gì đây? Chỉ có một người chìm đắm trong tình yêu, chú à, ngươi có cảm thấy rất biến thái hay không?
Lại một ngày tinh thần tràn đầy phấn chấn, mặt trời cũng mang theo một mùi hoa ấm áp.
Lúc Lưu Tuyết đi vào công ty thì chỉ thấy một người đàn ông đối diện đang đi tới. Lúc anh ấy nhìn thấy cô thì không khỏi hơi sững sờ, dừng bước, nghiêng cổ nhìn cô thật lâu, muốn nói lại thôi, đang lúc Lưu Tuyết cho là anh ấy muốn bày tỏ với cô thì người đàn ông kia đột nhiên nói với cô, "Bà chủ, chào buổi sáng."
Trong nháy mắt Lưu Tuyết hóa đá tại chỗ.
Bà chủ? Đây là tình trạng gì?
Đợi một chút, bà chủ!
Chà, ông chủ của bọn họ, không phải là Doãn Lạc Phong sao?
Doãn Lạc Phong? Doãn Lạc Phong? Boss? Boss? Chú? Chú? Doãn Lạc Phong = Boss = Chú? Khoan đã, mặc dù cô có ý muốn gả cho Doãn Lạc Phong, nhưng làm sao bọn họ biết? Đợi chút, coi như cô muốn gả cho Doãn Lạc Phong thì đó cũng là cô đơn phương, huống chi bây giờ Doãn Lạc Phong còn không biết cô, sao bọn họ gọi cô là bà chủ?
Ôi ôi ôi, càng ngày càng mơ hồ, đầu óc giống như loạn lên, quấn rối nùi thành một đoàn.
Lưu Tuyết chỉ chỉ mình: "Anh nhận lầm người rồi."
Một tay người đàn ông kia che miệng, cười "khanh khách" hai cái, giống như gà mái mới vừa đẻ trứng, vẻ mặt còn là "Chị đừng giả bộ, chúng tôi đều biết rồi", "Bà chủ, chị quá hài hước rồi."
">
"Khanh khách, ờ, cả nhà chúng tôi đều rất hài hước." Người đàn ông kia lại cười hai cái, gật đầu thừa nhận, lại nói, "Bà chủ, chúng tôi đều biết rồi, chị cũng đừng giả bộ."
"Các người đều biết cái gì!" Lưu Tuyết tức giận, trong đầu chợt thoáng qua một ý niệm: chẳng lẽ có người thừa dịp lúc cô không có ở đây xem điện thoại di động của cô, nhìn thấy tất cả người trò chuyện trong ghi chép của điện thoại di động của cô đều là Doãn Lạc Phong? Cho nên. . . . . .
Xong rồi xong rồi, chẳng phải là Doãn Lạc Phong sẽ biết thân phận của cô, sau đó hoàn toàn. . . . . .
Lưu Tuyết nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tuyết, quả nhiên là đáp lại tên của cô. >
"Là chính miệng boss thừa nhận đó, bà chủ, chị cũng đừng giấu giếm, boss chúng ta cũng thừa nhận các người yêu rồi, rốt cuộc chị đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng rồi. A ha ha, bà chủ, chị lại còn không biết, thật là quá đáng yêu, khó trách boss độc thân hơn ba mươi năm lại nhìn trúng chị."
Ngàn xuyên vạn xuyên vuốt mông ngựa không xuyên, nhiều kẻ vỗ đít nịnh bợ, bà chủ nhớ kỹ anh ta, ngày anh ta tăng lương sắp tới rồi. Nói xong, người đàn ông kia phất tay với Lưu Tuyết một cái, vừa đi ra ngoài vừa nói, "Bà chủ, tôi là Uông Vượng, là một thành viên trong đoàn thư ký của boss đấy." (ed: Ngàn xuyên vạn xuyên vuốt mông ngựa không xuyên: ý chỉ người nịnh bợ ở đâu cũng có)
Lưu Tuyết không có nhìn bóng lưng anh ấy đi xa, chỉ tự mình hoa lệ hóa đá tại chỗ, sau đó, người đi ngang qua đều vô cùng kính trọng gọi cô một tiếng: "Bà chủ, chào buổi sáng."
Lại vì vậy, Lưu Tuyết nghe được một giọng nói mà trời đất cũng nghe được: "Sao còn đứng ở chỗ này, hửm?" Giợng nói êm ái, giống như là giọng điệu quan tâm người yêu làm cho Lưu Tuyết run một cái, cổ xoay qua, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú cười dịu dàng như gió xuân.
Khóe miệng Lưu Tuyết mở to: "Bo. . . . . . boss!"
Doãn Lạc Phong cười ra tiếng, dần dần càng lớn hơn, vuốt vuốt tóc dài mềm mại của Lưu Tuyết, "Ờ, sao thế, thân thể không thoải mái?"
Giọng nói quen thuộc làm cho Lưu Tuyết không ngừng rung động từng bước từng bước, Lưu Tuyết thật muốn mở miệng nói: boss, chúng ta rất quen sao? Nhưng nghĩ đến mỗi đêm đều nói chuyện thì lại cảm thấy, đúng vậy, chúng ta rất quen.
Ối, không đúng, bọn họ chưa gặp mặt ở ngoài đời mà, ối, cũng không đúng, bọn họ gặp qua thiệt nhiều lần ở ngoài đời mà. Kết quả là, các mâu thuẫn nườm nượp đến, Lưu Tuyết cảm giác mình sắp sụp đổ mất rồi.
"Chào buổi sáng boss, chào buổi sáng bà chủ." Lại có một đôi mắt to W của đồng nghiệp bình tĩnh đi qua từ bên cạnh bọn họ, bình tĩnh chào hỏi.
Thân thể Lưu Tuyết chấn động: xong rồi.
Doãn Lạc Phong gật đầu một cái, "Ờ, chào buổi sáng mọi người."
Lưu Tuyết lại chấn động thân thể, không hiểu nhìn Doãn Lạc Phong: "Boss?"
"Thân Lưu Tuyết." Doãn Lạc Phong rất nghiêm túc chăm chú nhìn cô.
Sắc mặt Thân Lưu Tuyết trắng bệch, thầm nghĩ: Chính thức xong đời hiện tại mới đến.
Chợt trên mặt Doãn Lạc Phong nở một nụ cười cực kỳ xinh đẹp, đưa một ngón tay ra, điểm chóp mũi của cô một cái, vô cùng thân mật nói: "Sao không gọi anh là chú nữa?"
"Hả ——" Con ngươi Thân Lưu Tuyết trở nên phóng đại, lập tức hoàn toàn không phản ứng kịp.
" Không phải muốn làm bà xã của anh sao?"
"Em ——" Há hốc mồm, đúng là nói không ra nửa câu. Đúng vậy, cô vốn muốn làm bà xã của anh, anh nói là sự thật.
Doãn Lạc Phong cười, nghiêng đầu, trực tiếp cầm tay của cô, "Đi thôi."
"Hả?"
"Không phải là em cầu hôn rồi sao? Đi thôi, anh đồng ý vơi em, dĩ nhiên bây giờ đi đăng ký."
"Hả?"
"Ờ, đến nhà em lấy hộ khẩu trước."
"Hả?"
"À, của anh đã ở đây , đúng rồi, sao em cứ nói chuyện lắp ba lắp bắp thế, chú nhớ em rất biết cách nói chuyện mà."
"Hà?"
Mơ mơ tỉnh tỉnh, lảo đảo đi theo anh ra khỏi cửa chính công ty, nhìn ánh vàng rực rỡ của thế giới bên ngoài, Lưu Tuyết vẫn còn đang nghi ngờ: Hả? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao anh nhận ra mình?
Anh nghiêng đầu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mờ mịt thì cười thầm trong lòng, cúi người hôn môi của cô một cái, thầm nghĩ: cô gái ngốc, ngay từ lần đầu tiên em gọi tới thì anh biết là em rồi.
Bỗng nhiên, anh liếc mắt nhìn phía đông của thành phố.
Khả Khả, cám ơn em. Cám ơn em đưa tới một thiên sứ đáng yêu như vậy.
Khả Khả, tạm biệt. Tạm biệt tình yêu say đắm sâu đậm nhất thời niên thiếu của anh.
Trên tuyến đường chính của thành phố nhộn nhịp, ngựa xe như nước, qua lại không dứt. Bên trong một chiếc xe không ngừng truyền ra tiếng "Hả?". nghi ngờ
Người lái xe nhìn theo kính chiếu hậu, nhìn cô gái mê mang không dứt, người đàn ông cười bí hiểm, không khỏi mỉm cười.
Dọc theo đường đi, cảnh xuân tươi đẹp, phong cảnh vô cùng tốt lành.