Một buổi chiều tà mùa hè vào tháng năm, bao phủ bốn phía của Đại học Kinh Đông là một tầng mỏng ánh sáng.
Một cô gái dáng cao gầy, có làn da trắng nõn, tóc dài tới thắt lưng, ngũ quan tinh xảo dịu dàng, mặc một cái áo đầm tơ tằm mà xanh da trời có đường viền lá sen, giống như một đóa mây nhẹ, bước đi nhẹ nhàng từ trong trường ra cổng.
Cô tên là Mạc Yên, sinh viên năm tư của Đại học Kinh Đông, cũng sắp tốt nghiệp.
Trong mắt mọi người, Mạc Yên là con gái của trời. Cô có một gia thế tốt, có cha mẹ làm chức cao trong quân đội, có một người anh tuấn Tú và tài giỏi làm nhà ngoại giao, cô có một dung mạo tràn đầy cổ điển, xinh đẹp và tinh xảo làm cho người khác phải ganh tỵ, cô còn có một người chồng anh tuấn, đẹp trai lại còn biết săn sóc như đứa con hiếu thảo.
Hôm nay trong trường, Mạc Yên nhận được điện thoại của chồng, Tần Thiên Nham, anh nói anh được hai ngày nghỉ phép, anh có thể ở bên cô rồi sau đó phải đi làm nhiệm vụ.
Vừa nghe anh nói phải đi làm nhiệm vụ, tâm tình đang cao hứng của Mạc Yên liền trầm xuống.
Hình như từ khi anh vào quân đội, bọn họ gặp mặt cũng ít đi. Mỗi lần thân mật gặp mặt thì luôn đại biểu một phút tiếp theo sẽ phân ra, cứ thế mà đã trôi qua nhiều năm rồi.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Mạc Yên vẫn yêu Tần Thiên Nham, yêu vô cùng, cho nên cô rất quý trọng những thời gian ở chung với Tần Thiên Nham, cô cũng không muốn lãng phí từng giây từng phút.
Biết anh đang chờ trước cổng trường, cô liền nói hẹn gặp lại với bạn học rồi chạy ra cổng trường.
Một chiếc Hummer màu đen đã sớm chờ đợi ở một bên, khí phách uy vũ, khi Mạc Yên chạy ra tới thì cửa xe được mở ra, một người có thân hình cao lớn cường tráng bước xuống, người đàn ông có nước da màu đồng, toàn thân toát lên vẻ cương nghị và bất phàm.
Mặt của anh như kiếm, con ngươi trong đôi mắt như được điểm mực, hình dáng cương nghị, giống như một pho tượng điêu khắc, tràn đầy sự mạnh mẽ và đắc ý.
Toàn thân khoát lên một bộ quân trang thẳng thớm, xanh lá, uy vũ, lại khiến khí chất kiên cường như sắt thép của một người đàn ông toát lên vô cùng tinh tế.
Mạc Yên vừa nhìn thấy anh liền cười với anh rồi chạy chậm tới, không chút kiểu cách nào nhào vào trong ngực anh, ôm eo anh, yêu kiều kêu lên một tiếng, "Ông xã!"
"Bà xã!"
Tần Thiên Nham vững vàng ôm lấy bà xã bảo bối mà mình yêu thương, trong nháy mắt trái tim cứng rắn đều mềm tựa như nước.
Tần Thiên Nham luôn tự nói ôm chặt thì sợ làm cô đau, còn ôm nhẹ thì sợ mình ôm không vững, cho nên lực ôm của anh luôn không mạnh không nhẹ, ôm cô hoàn toàn tốt, làm cho cô vừa thoải mái, vừa cảm thấy anh đang cho cô ấm áp.
"Đi thôi! Lên xe nào!"
Anh ôm cô vòng qua đầu xe, mở cửa xe của ghế ngồi bên cạnh ghế tài xế, để cho cô ngồi xuống, rồi săn sóc giúp cô thắt dây an toàn.
Anh lại theo thói quen in xuống một nụ hôn ở trên môi cô, sau đó mới ngồi vào ghế tài xế, đạp chân ga, xe Hummer lao nhanh như bay, làm cho không người nào kịp cảm thán.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Thiên Nham luôn đối tốt và chu đáo với Mạc Yên.
Mạc Yên cũng rất hưởng thụ sự phục vụ tỉ mỉ của Tần Thiên Nham. Anh luôn nói đây là cách thể hiện tình yêu của anh, và quan tâm tới biểu hiện của cô.
Bởi vì quân nhân là nghề mà anh chọn, nên cô lúc nào cũng vườn không nhà trống. Cho nên anh luôn nói cô nên cho anh có cơ hội biểu hiện nhiều hơn.
Bọn họ mặc dù đã là vợ chồng, nhưng sự ân ái chỉ có tăng chứ không giảm.
Cuộc đời này có thể gả cho Tần Thiên Nham, không thể nghi ngờ là Mạc Yên rất hạnh phúc.
Hai người bọn họ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã. Ở trong quân đội, có thể nói bọn họ cùng mặc chung một cái quần cho tới lớn. Hai nhà Tần Mạc lại môn đăng hộ đối, ba của Tần Thiên Nham là Tư lệnh trong quân khu, còn ba của Mạc Yên là Tham mưu trưởng, cũng là một đôi bạn nối khố nhiều năm.
Hai nhà giao tình mấy chục năm, cho nên bọn họ kết hôn thì tình cảm hai nhà được kéo dài trên người bọn họ.
Mà Tần Thiên Nham, anh chẳng những bộ dạng anh tuấn, từ nhỏ đến lớn đều biểu hiện ưu tú trong ưu tú, tinh anh trong tinh anh, lấy được thành tích ở khắp mọi mặt, càng thêm thường hay vượt lên đầu người khác, rất được ba và mẹ Tần lấy làm kiêu ngạo.
Tần Thiên Nham không phải là Tiểu Bá Vương, nhưng chỉ một cái ánh mắt liền khiến cho tất cả các đứa trẻ trong quân khu đều xem anh là vua, toàn bộ nghe theo sự chỉ huy của anh.
Mà cô cũng giống nhiều đứa trẻ ở trong quân khu, từ nhỏ đã đặc biệt sùng bái người anh này, và anh của mình là Mạc Hà, ngày ngày chạy theo phía sau cái mông của anh.
Trước mười tám tuổi, bọn họ vẫn ở chung một chỗ như gần như xa.
Tần Thiên Nham lớn hơn Mạc Yên hai tuổi, bọn họ ở chung từ khi còn bé lên đến tiểu học, rồi đến trung học cơ sở, sau đó đến trung học cao đẳng, sau trung học cao đẳng, anh thi đậu vào trường quân đội của trung ương. Sau đó Mạc Yên cũng thi được vào một trường lớn ở thủ đô.
Hai người đều là trai tài gái sắc, nên từ nhỏ đã bị hai nhà ghép lại thành một đôi.
Ba Tần và mẹ Tần ngày ngày dặn dò con trai, một đứa bé xinh đẹp như thi như họa như Yên nhi, anh nhất định phải che chở thật tốt, quý trọng thật tốt, phải tốt với Yên nhi.
Ba Mạc và mẹ Mạc cũng ngày ngày dặn dò Mạc Yên, Tần Thiên Nham là một người đàn ông ưu tú cỡ nào. Yên nhi không nên bỏ qua, nếu như bỏ qua thì cô sẽ hối hận cả đời.
Vào một ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô, bọn người Tần Thiên Nham và Mạc Hà theo cô đi ăn mừng sinh nhật, vốn không uống được rượu, nhưng là một ngày vui và mọi người thay phiên nhau rớt rượu tới, rốt cuộc cô say khướt ở trong ngực của Tần Thiên Nham.
Một đêm đó, hai người bọn họ lần đầu tiên hoàn thành một chuyện quan trọng nhất ở trong đời.
Cô còn nhớ rõ, sau khi ăn cô xong, trên mặt của anh lộ ra dáng vẻ đắc chí và thỏa mãn. Lại sợ cô giận, rõ ràng xấu hổ nhưng không thể làm gì khác hơn là cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Cô lúc đó lại không có việc gì nói đây chỉ là trò chơi của người trưởng thành khiến Tần Thiên Nham nổi nóng, đè Mạc Yên ở phía dưới, anh cần phải khiến Mạc Yên đưa ra ý kiến chịu trách nhiệm với anh.
Mạc Yên chớp cặp mắt to đen nhánh, cố ý đùa anh nói: "Anh Nham, hai chúng ta đều đã trưởng thành rồi, đây chỉ là trò chơi người lớn thôi, nên em sẽ không cho là thật đâu!"
Lúc ấy, sắc mặt của Tần Thiên Nham liền tối sầm! Còn đen hơn cả đáy nồi!
Sau đó anh không nói gì, trực tiếp đá cánh cửa mà đi. Nhìn anh đi, trong lòng Mạc Yên liền cảm thấy mất mát và chua xót. Tại sao anh có thể đi như thế chứ? Chẳng lẽ anh không biết là cô đang đùa giỡn sao?
Cô cho rằng ngày ấy anh đã chấp nhận cách nói của cô về trò chơi của người lớn này.
Thật không ngờ, ngày hôm sau cô liền nghênh đón cuộc hội thẩm của hai nhà.
Cô không biết Tần Thiên Nham đã nói gì với ba mẹ cô. Tóm lại, chuyện lớn cả đời của cô và anh, cứ như vậy được quyết định ngay trước mặt ba mẹ của hai nhà!
Mỗi lần Mạc Yên nhớ tới anh và câu chuyện hai người ở chung, thì sẽ không nhịn được mà cười, hạnh phúc tốt đẹp của tuổi thanh xuân, khiến mỗi một lần hô hấp đều vui vẻ như bong bóng bay lên.
Tuổi hợp pháp của Mạc Yên vừa đến, Tần Thiên Nham liền lôi cô đi lấy giấy kết hôn, mở tiệc. Anh nói Yên nhi của anh lớn lên dáng dấp xinh đẹp như vậy, phải theo đuổi tới ngay, nếu không cẩn thận cô bị người ta bắt cóc, thì anh sẽ đau lòng tới chết.
Đã ở bên nhau nhiều năm, nhưng bọn họ vẫn còn yêu thương nhau lắm. Trong mắt của những bạn tốt, không biết có bao nhiêu người vụng trộm ghen ghét.
Tần Thiên Nham vừa lái xe, vừa đưa mắt nhìn bà xã bảo bối của mình, bộ dáng cô cúi đầu miệng cười khẽ làm cho anh xem bao nhiêu lần cũng không ngán.
Anh nghĩ cả đời này anh thua trên tay Mạc Yên rồi.
Trừ cô, anh còn có thể yêu người nào?
Nhiều năm qua, cô giống như tế bào, đã ngấm vào từng góc trong thân thể của anh, anh yêu cô, yêu đến nỗi mỗi chân lông sợi tóc đều đang gào thét rằng: tôi yêu Mạc Yên! Tôi yêu Mạc Yên!
Bọn họ kết hôn đã ba năm rồi, vì muốn chiếm đoạt toàn bộ của cô, mà anh không để cho cô mang thai đứa bé.
Người ta nói, khi phụ nữ có đứa bé thì họ sẽ chỉ vây xung quanh đứa bé.
Như vậy sao được?
Mạc Yên là của anh! Là của một mình anh! Đứa bé, đứng sang một bên đi!
Tần Thiên Nham đã tính toán xong, không tới ngày cuối cùng, anh cũng không cho cô có đứa bé.
Hai bên cha mẹ đương nhiên là mong muốn được bồng cháu, nhưng cũng may anh và cô đều còn trẻ, nên nói với họ chờ thêm mấy năm nữa, chờ tới khi Mạc Yên tốt nghiệp đại học rồi hãy nói.
Thật ra thì nếu không phải vì nguyên nhân của cha mẹ, Tần Thiên Nham thật sự nghĩ cả đời cũng không sinh con, như vậy cả đời Mạc Yên đều chỉ thuộc về một mình anh.
Cả đời đều chỉ nhớ một mình anh, chỉ thích một mình anh, như vậy thật tốt!
Hai người cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, rồi trở về khu vườn của bọn họ ở trên phố Trường An, cũng nhờ phúc của bạn bè, bọn họ mới mua được phòng ở tốt bằng nửa giá tiền.
Trong nhà có ba phòng cộng thêm một phòng khách, tiền là Tần Thiên Nham trả, tất cả trong nhà đều do một tay của Mạc Yên quan tâm đặt mua, lắp đặt một hệ thống thiết bị màu vàng nhạt, ấm áp và mới mẻ, trở thành một tổ ấm nhỏ của bọn họ từ sau khi dọn ra quân khu.
Vừa về tới nhà, đóng cửa lại, Tần Thiên Nham liền ném đồ ăn một bên. Một tay ôm lấy Mạc Yên bế lên, vừa hôn vừa đi vào phòng.
Mạc Yên kéo mặt của anh áp xuống mặt mình, trên mặt đều là ý cười, giận nói, "Ông xã, sự chững chạc và bình tĩnh của anh đã chạy đi đâu rồi? Mau gọi chúng nó trở lại đi!"
Tần Thiên Nham một tay bế lấy cô thả vào trên giường lớn, thân thể cường tráng cứ như vậy đè ép xuống, đè ở trên người cô, cảm nhân thân thể mềm mại và co dãn của những năm tháng thanh xuân, than một tiếng thật sâu,"Yên nhi, có thể ôm em cả đời như vậy, anh chết cũng cam tâm rồi."
Vừa nói, anh vừa vội vàng cởi quần áo của cô.
Mạc Yên bắt lấy đôi tay đang bận rộn của anh, "Còn chưa có tắm!"
"Không kịp rồi!" Anh khàn giọng nói, "Yên nhi, anh nhớ em quá, trước tiên em hãy để anh yêu em một lần, rồi sau đó sẽ tắm, có được hay không?"
Mạc Yên há mồm muốn nói không vệ sinh, đã bị anh thật nhanh ngăn lại đôi môi, tình cảm nồng nhiệt này cuồng liệt như lửa, rất nhanh liền đốt cháy thân thể của cô, cả người nóng lên, ngay cả hít thở cũng đều là mùi vị phái nam của anh.
Không chỉ có anh khát vọng cô, mà cô cũng khát vọng anh giống như vậy.
Cô cho tới bây giờ cũng không có sức chống cự anh, chỉ cần bị anh ôm chặt lấy ở trong ngực, chỉ cần trong hơi thở ngửi thấy được hơi thở của anh, trái tim cô liền say mất rồi.
Cô cũng muốn anh, nghĩ đến tim đều đau nhức, làm sao còn có thể cự tuyệt.
Có lúc, Tần Thiên Nham vừa đi chính là nửa tháng, một tháng, thậm chí có lần gần nửa năm. Thời điểm anh làm nhiệm vụ, sợ bị lộ hành tung và thân phận, nên thường không cho phép liên lạc bên ngoài.
Cô thường nhớ anh, nghĩ đến tim đều đau. Mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều nhào tới giống như một con sư tử cái, chỉ hận không thể ép khô ép sạch anh, khiến anh vĩnh viễn đều không thể rời bỏ cô mới chịu thôi.
"Anh Nham..."
Cô híp mắt nhìn khuôn mặt tuấn nghị (anh tuấn + kiên nghị) của anh, nhẹ kêu tên của anh, tâm thần sớm đã bị lạc vào sự dịu dàng của anh, chỉ có thể đi theo tiết tấu của anh, cùng trầm luân, kêu lên vui vẻ...