Mạc Yên bổng nhiên ngẩn đầu, hung hăng nhìn thẳng anh, lạnh giọng ép hỏi, "Anh nói thật chứ? Nếu như tôi thắng, anh thật sự chịu thả chúng tôi rời khỏi sao?"
"Tôi, Nam Bá Đông, cho đến bây giờ chưa nói hai lời!"
Nhìn khuôn mặt Nam Bá Đông tuấn tú và lạnh lẽo, Mạc Yên kìm ném nỗi lo lắng trong lòng, nặng nề gật đầu một cái, "Được, tôi cược!"
Mạc Yên chưa từng nghĩ tới, ba chữ đơn giản như vậy nhưng sẽ quyết định tình yêu của cô và Tần Thiên Nham, từ hạnh phúc suông sẻ, cho đến nhiều dự đoán số mệnh khó có thể nói trước.
Sau khi cho nổ tung kho hàng ma tuý của Nam Bá Đông, Tần Thiên Nham vẫn còn phải ở lại đây vì chưa cứu được đặc công Nhị Hào.
Nhưng anh không ngờ, hành động của Nam Bá Đông lại nhanh thần tốc như vậy, thuộc hạ lại mạnh như vậy. Chẳng những đặc công Nhị Hào lần trước chưa được cứu ra, mà còn đem hai chiến sĩ đồng hành trong hoạt động lần này lùng bắt trở về rồi, làm cho ba chiến hữu rơi vào tay giặc, chưa biết sống chết như thế nào.
Từ sau khi kho ma tuý bị nổ tung, phòng vệ của Nam Bá Đông lại càng thêm nghiêm ngặt như tường sắt, muốn tìm một khe hở cũng không thể.
Lấy một cứu ba? Anh làm sao mà cứu đây? Vấn đề trước mắt này làm cho Tần Thiên Nham nhức đầu nhất và khó giải thích nhất.
Nhưng anh có thể cứ như vậy rút lui sao?
Theo lý thuyết, tình huống của mình ở nơi này có thể đã bị bại lộ rồi, Tần Nhiên Nham cần phải nhanh chóng rút lui thôi.
Nhưng mà anh lại không thể! Anh lại không thể bỏ lại chiến hữu đồng sanh cộng tử với anh. Anh lại càng không gặp nạn mà chạy, Tần Thiên Nham anh tình nguyện chết trận ở chỗ này, cũng không muốn mang theo nỗi nhục chưa hoàn thành nhiệm vụ bỏ lại chiến hữu mà trở về nước.
Ở nơi này đau khổ trôi qua hai ngày, Tần Thiên Nham nhận được mệnh lệnh phía trên của quan chỉ huy, ra lệnh cho anh lập tức rút khỏi Tam Giác Vàng.
Nhưng Tần Thiên Nham lại trả lời một chữ "Không", nếu như anh không hoàn thành nhiệm vụ, thề không quay về nước.
Lúc này Tần Thiên Nham làm sao có thể dự đoán được, Yên nhi yêu quý của anh, đã được Nam Bá Đông "mời" tới Tam Giác Vàng, hơn nữa còn đang chuẩn bị đem Yên nhi đẩy tới trước mặt anh, dùng cô để thử anh.
Ngày thứ ba, ánh bình minh vừa hé rạng.
Người anh em dẫn anh bước vào Tam Giác Vàng, Mẫn Lương, mới sáng sớm liền đi vào phòng anh, nhìn Tần Thiên Nham (dùng trên giả Mạnh Lôi) trực tiếp nói, "Mạnh Lôi, mau dậy đi, Lão Đại đang tìm mày!"
Vừa nghe Nam Bá Đông đang tìm anh, Tần Thiên Nham chấn động, mặt ngoài vẫn cười ngây ngô như cũ, "Anh Mẫn, có biết Lão Đại tìm em có chuyện gì không?"
Mẫn Lương lắc đầu, "Tao không biết, đi thôi! Đi chậm, nếu như làm Lão Đại không cao hứng, mày cũng biết thủ đoạn của Lão Đại, một khi không cao hứng, không chừng liền đem chúng ta ra sau núi làm mồi cho cá sấu ăn."
Tần Thiên Nham đứng dậy, đi theo phía sau Mẫn Lương, trong lòng cũng đã cảnh giác cao độ.
Nam Bá Đông đột nhiên cho người tìm anh, rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ thân phận của anh đã bị phát hiện?
Nếu quả thật là như vậy, vậy anh lần này chắc sẽ lành ít dữ nhiều.
Lúc này, Tần Thiên Nham đột nhiên nghĩ đến Mạc Yên, anh luôn luôn nghĩ về Mạc Yên, nếu như anh hôm nay thật sự đem sinh mạng giao tại chỗ này, vậy cô ấy nên làm sao bây giờ?
Nếu như anh chết, cô nhất định sẽ sụp đỗ!
Không! Anh không thể chết, tuyệt đối không thể! Anh từng nói qua, anh phải lưu lại một mạng để về gặp cô!
Coi như có phải liều mạng, anh cũng muốn dùng hơi thở cuối cùng, chảy giọt máu cuối cùng, cho dù là bò, anh cũng muốn dùng biện pháp bò ra khỏi chỗ này.
Khi Tần Thiên Nham ở dưới sự hướng dẫn của Mẫn Lương, lúc bước vào một đại sảnh được trang bị, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nam Bá Đông đang ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt sâu không lường được, ngồi ở hai bên của anh ta đều là thủ hạ đắc lực "Tứ Đại Thiên Vương", nhìn bốn phía một chút, thấy một vòng người áo đen, từng khuôn mặt lạnh lẽo, tay mang ak, vẻ mặt đề phòng.
Trong lòng Tần Thiên Nham đã có một dự cảm không tốt đang cháy mãnh liệt.
Mẫn Lương đẩy Tần Thiên Nham tới trước mặt Nam Bá Đông, "Lão Đại, đây là Mạnh Lôi."
Nam Bá Đông ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, đôi tay giang ra, đặt ngang sau lưng của ghế sô pha, vểnh một chân bắt chéo, nhìn Tần Thiên Nham sau khi vào cửa, mâu quang léo lên, khoé môi câu khởi, một bộ dáng bất cần đời.
"Cậu chính là Mạnh Lôi?"
Tần Thiên Nham có hơi há miệng, lộ ra một chút nịnh hót mà cười, "Dạ đúng! Lão Đại."
Bất kể thân phận có bị bại lộ hay không, cho dù trước một giây vẫn chưa có xác định bại lộ thân phận cuối cùng, anh vẫn phải tiếp tục ra vẻ đáng thương.
Nam Bá Đông lười biếng khơi mào mắt phượng, đang nhìn Tần Thiên Nham một thân quần áo trung niên bỉ ổi, cười một tiếng chế nhạo thật thấp, cái gì cũng chưa nói, bàn tay nhẹ nhàng phất lên.
Ngay lập tức Tần Thiên Nham nhìn thấy hai người áo đen, đang áp giải một người phụ nữ hai tay bị trói sau lưng đi đến, người phụ nữ kia cúi thấp đầu, tóc dài che đi biểu cảm trên mặt, thân thể bị hai người kia ép nên có phần cúi xuống, trong lòng anh nhất thời sinh ra một cảm giác, tại sao cảm giác thân hình này lại có chút quen mắt như vậy?
Vốn là Tần Thiên Nham đang cảnh giác, cho đến khi người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, lúc nhìn rõ khuôn mặt trái xoan đau đớn đó, nhất thời như sấm đánh xuống, một đôi con ngươi nhanh chóng co rút, trái tim đi theo cũng vừa kéo vừa kéo đến đau nhức mà nhảy lên.
Yên nhi? Tại sao Yên nhi lại ở chỗ này? Tại sao quan chỉ huy không hề nói cho anh biết, Yên nhi xảy ra chuyện?
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Mạc Yên, Tần Thiên Nham cảm giác tim mình giống như bị một thứ gì đó hung hăng đâm vào một cái, từng cơn đau theo tim anh tới miệng, vẫn thẳng hướng toàn thân lan tràn đi ra.
Anh cứ như vậy đứng yên bất động ở đó, không dám nhúc nhích một cái, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng nhanh hơn một chút, một lần lại đau một lần.
Yên nhi, Yên nhi của anh, anh coi Yên nhi giống như sinh mạng của mình...
Cô đến đây là có ý gì đây? Nam Bá Đông đem cô đẩy tới trước mặt anh, rốt cuộc là muốn làm gì?
Sắc mặt Tần Thiên Nham thay đổi, với sự thông minh của anh, đầu óc anh vừa chuyển, là có thể đoán được ý đồ của Nam Bá Đông.
Tần Thiên Nham muốn khống chế chính mình làm mặt không đổi sắc, nhưng mà cho dù ngụy trang tốt tới đâu, nghĩ tới Yên nhi sẽ bị tổn thương thì anh như quân lính tan rã.
Chỉ có chuyện không liên quan tới mình, người ta mới có thể mất cảm giác.
Chỉ có chuyện không liên quan tới mình, người ta mới có thể coi mạng người như cỏ rát.
Chỉ có chuyện không liên quan tới mình, người ta mới có thể cố hết sức tàn nhẫn gián tiếp giết người.
Nhưng mà một khi đụng đến ranh giới cuối cùng của mình, đối mặt với người phụ nữ mà mình vô cùng yêu thương, cho dù người đàn ông nào sợ rằng cũng không thể nào có thể xuống tay tàn nhẫn.
Cứ như vậy trong nháy mắt, cứ như vậy một bước đi tới, Tần Thiên Nham giống như đang đi qua nỗi đau khổ cả đời của mình.
Anh cảm thấy trong cơ thể mình giống như được người châm đuốc, hung hăng đốt nóng lục phủ ngũ tạng của anh, đau đến mức anh chỉ có thể cắn chặt răng, chặt chẽ nhẫn nại, nhưng cái gì cũng làm không được, chỉ có thể chờ đợi người đàn ông ngồi ở đó giống như ác quỷ, nhìn xem anh ta rốt cuộc muốn thực hiện thủ đoạn ác ma của anh ta như thế nào tới hành hạ bọn họ.