Yêu có nhiều khó khăn, yêu có nhiều đau thương, yêu...tại sao lại có nhiều đau khổ?
Nghi vấn như vậy, nhưng trước kia chưa bao giờ xuất hiện trong đầu của Tần Thiên Nham và Mạc Yên đối với cuộc sống vẫn luôn hạnh phúc của một đôi tình nhân, nhưng bây giờ trong mắt bọn họ lại hiện lên một loại đau đớn thấu tận xương.
Mạc Yên làm sao lại không biết hiện tại Tần Thiên Nham đang nếm nhiều đau khổ, cô thương tiếc anh.
Nhưng cô cũng hiểu rõ anh, thậm chí hiểu rõ anh còn hơn với bản thân mình.
Cũng bởi vì quá hiểu rõ anh, cho nên, cô mới sợ.
Cô sợ, từ nay về sau, cô và anh...sẽ cách xa nhau vĩnh viễn như trời và đất.
Nếu như, cô chỉ là cô;
Nếu như, cô không mang thai;
Nếu như những thứ này không có nếu như, cô yêu anh như vậy, cô thật sự mong muốn thành toàn cho anh, cam tâm tình nguyện mà thành toàn cho anh.
Nhưng mà, đứa trẻ cứ như vậy sống sờ sờ mà sinh trưởng trong thân thể cô, đó là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, là sinh mạng kéo dài của bọn họ, cô làm sao mà bỏ đây? Tại sao cô có thể cam lòng bỏ đi? Tại sao có thể? Tại sao có thể? Tại sao có thể?
Cô nhìn vào tròng mắt xa xôi của anh, tràn đầy sự cầu xin, anh Nham, không cần phải như thế!
Cầu xin anh, em không muốn tàn nhẫn như vậy!
Đây chính là đứa con của chúng ta, là con của chúng ta đó! Cầu xin anh đừng tàn nhẫn mà tước đoạt đi sinh mạng của nó, có được hay không? Em van xin anh!
Nhưng mà, bất kể nguyện vọng trong lòng cô mãnh liệt như thế nào, nội tâm gào thét thê lương như thế nào, cho dù ngực đang kìm ném nỗi đau đớn, tim kìm nén như muốn ngừng thở, cô vẫn một câu nói cũng nói ra không được.
Nam Bá Đông chỉ sợ là đã sớm nghĩ tới điểm này, cho nên mới sai người chế trụ huyệt câm của cô, để cho cô có lời cũng không nói ra được, ma quỷ tàn nhẫn đáng chết đó!
Cô đã cầu xin tất cả, chỉ có thể thông qua cặp mắt vừa đen, vừa lớn lại vừa to đến dọa người kia của cô để biểu đạt tới anh.
Tất cả nam nữ ở bên trong đại sảnh, tất cả đều đem tầm mắt đặt trên gương mặt tuyệt sắc của Mạc Yên, vẻ mặt của cô như sắc đẹp của mưa bụi, một thân vương vấn nỗi buồn thảm, và nỗi khổ không nói gì, coi như thần linh vô tâm, sợ cũng sẽ bị rung động, huống chi là người trần như bọn họ.
Trong tim của mỗi người tại chỗ này, cho dù bọn họ đều là phần tử chẳng sợ mang theo trong tay máu tanh tăm tối, cũng đều vào lúc này, đối với cô sinh ra một loại thương tiếc không hiểu, đối với biểu hiện bi thương của cô mà rung động, và cảm động lây.
Thân là người đàn ông mà cô vô cùng yêu thương, Tần Thiên Nham như thế nào lại không biết mong ước của cô.
Hai người bọn họ ở chung một chỗ rất lâu, chỉ cần một ánh mắt hai người liền có thể biết rõ đối phương đang nghĩ gì, hiện tại, anh cũng rõ ràng cảm giác được, Yên nhi của anh đang muốn nói với anh: không muốn! Không muốn!
Cô muốn biểu đạt thông tin mãnh liệt như vậy, là vì không hy vọng anh nổ súng!
Đối mặt với ánh mắt mãnh liệt của Mạc Yên cầu xin anh đừng làm như thế, lòng Tần Thiên Nham đang run rẩy dữ dội.
Nhìn thấy ánh mắt hai người quấn quýt si mê như thế, một thân buồn triền miên kia, Nam Bá Đông đột nhiên có chút hâm mộ.
Từ trên người của họ, bỗng Nam Bá Đông cảm nhận được, cũng nguyện tin ở trên thế giới này, thật sự còn có tình yêu có chết cũng không thay đổi.
Chẳng qua, anh chưa có gặp mà thôi.
Nghĩ đến những người và chuyện mà mình đã gặp từ nhỏ đến lớn, đều là bẩn thỉu, vô tình, và tàn nhẫn như vậy, mà tình cảm của hai người bọn họ, vẫn tốt đẹp và đơn thuần như vậy, Nam Bá Đông đột nhiên có một loại xúc động muốn phá hư và hủy diệt tất cả.
"Người đâu, đem ba người kia áp giải ra bên ngoài!"
Nam Bá Đông gầm lên một tiếng, thành công đem si mê và bi thương của Tần Thiên Nham và Mạc Yên từ trong thế giới tình cảm mà chuyển qua cặp mắt tàn nhẫn kia đang nhìn người bị lôi ra ngoài.
Mạc Yên giống như một con thú mẹ nhỏ đang cắn ra máu, ánh mắt che kín tơ đỏ, hung tợn mà xẻo đục anh.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Nam Bá Đông không chút nghi ngờ, ở dưới ánh mắt sắc bén, lạnh lùng như đao của cô, anh đã chết không biết bao nhiêu lần.
Tầm mắt anh không được tự nhiên mà dời đi chỗ khác, nhìn về phía Tần Thiên Nham.
Lúc nhìn thấy Tần Thiên Nham vẫn không hề cầm lấy khẩu súng, tim Nam Bá Đông bị quất một cái.
Chẳng lẽ anh thật sự đoán sai tinh thần trách nhiệm của người đàn ông này sao? Thật sự đã đoán sai ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh của quân nhân Trung Quốc và vì huynh đệ mà tâm huyết nguyện giúp bạn không màng đến tính mạng sao? Hay là lỗi ở chỗ đánh giá trình độ yêu thương của người đàn ông này đối với Mạc Yên? Chẳng lẽ Tần Thiên Nham thật sự tình nguyện mọi người cùng chết, cũng không nguyện ý cầm nòng súng lạnh như băng chỉa về hướng vợ của anh ta?
Nhìn thấy Tần Thiên Nham và Mạc Yên đứng đối mặt nhau, tim Nam Bá Đông cũng đi theo đó mà bóp chặt.
Anh đột nhiên cảm thấy một loại sợ hãi, bên trong thân thể, có một loại rét lạnh từ trong xương lộ ra.
Nếu như Tần Thiên Nham thật sự lựa chọn mọi người cùng nhau chết, vậy anh thật sự đã thua!
Mà anh, không thể thua! Tuyệt đối không có khả năng thua!
Anh không được thua! Nếu như anh thua như vậy, vậy anh làm thế nào xứng đáng với sự ủy khuất nhiều năm của mình, lý do anh vẫn tận lực cắn răng đau khổ sống tiếp, không phải vì có một ngày, có thể giẫm lên đầu lão già đó, nắm trong tay toàn bộ gia tộc Nam thị, làm cho những người đã từng khinh thường trên người mình toàn bộ có được báo ứng sao?
Nghĩ đến đây, hai mắt Nam Bá Đông thoáng qua một tia tàn ác, nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng.
Ba con tin bị bịt mắt kia, trong nháy mắt bị đẩy tới đứng vị trí song song với Mạc Yên, cùng Tần Thiên Nham đứng ở trong tình trạng hình tam giác khẩn trương và giằng co.
Nam Bá Đông lạnh lùng nhìn về phía Tần Thiên Nham, giọng nói nhắc nhở lành lạnh, "Tần Thiên Nham, anh nên quyết định!"
Súng ngắn lại một lần nữa được người đưa tới trước mặt của Tần Thiên Nham.
Nam Bá Đông nhẹ nhướng đuôi lông mày, cặp mắt hoa đào hẹp dài léo ra một tia sáng tà ác, "Nếu như anh không hạ được quyết tâm, vậy tôi làm thay anh! Tần Thiên Nham, kể từ bây giờ bắt đầu một phút, cứ một phút anh chần chờ, tôi sẽ giết một người đồng đội của anh, nếu như ba người đồng đội của anh toàn bộ chết, sẽ đến phiên các người, đến lúc đó, tôi sẽ không cho các người thêm cơ hội, một người trong các người cũng không thoát được! Kho hàng mười tỷ Đô la của tôi, liền lấy mệnh của các người đến an táng cùng, coi như cũng lấy được một chút vốn về."
Tần Thiên Nham nhìn đến ba người bạn chiến hữu ỉu xìu kia bị bọn họ hành hạ đến vết thương đầy mình, lại nhìn tới khuôn mặt bi thương của Mạc Yên, hai tròng mắt anh đỏ ngầu.
"Tần Thiên Nham, mười giây đếm ngược, mười, chín, tám..."
Nghe Nam Bá Đông đọc những con số như đòi mạng, Tần Thiên Nham run rẩy bắt đầu cầm súng, đưa bàn tay cầm súng về phía người nọ.
Trong nháy mắt, mắt của Mạc Yên trợn to, sợ hãi mà liều mạng lắc đầu, trong cổ họng phát ra một tiếng "Ô ô" mà kêu khóc, nước mắt giống như trân châu đứt dây, càng không ngừng liên tục rơi xuống.
Không muốn! Tần Thiên Nham, đừng mà...
Tần Thiên Nham si ngốc nhìn Mạc Yên, giữa con ngươi như máu đỏ, gần như muốn chảy ra huyết lệ.
Anh nghẹn ngào, từng chữ từng câu mà nói, "Yên nhi, thật xin lỗi...! Nếu như em chết rồi, chờ anh đem bọn họ về nước, anh sẽ xuống ngay cùng với em, bất kể là lên trời hay xuống đất, anh, Tần Thiên Nham cũng đều sẽ đi theo em!"
Nước mắt của Mạc Yên, chảy đến càng nóng nảy hơn.
Nhưng hiện tại cô trừ bỏ mãnh liệt lắc đầu ra, cái gì cô cũng không làm được.
Đây chính là lựa chọn của anh! Cùng với lựa chọn dự tính của cô đều giống nhau! Anh vẫn lựa chọn vứt bỏ cô!
Tần Thiên Nham, anh là đồ ngốc! Anh thật sự là một đại ngốc!
Quyết định của anh, đã làm cho em thua!
Em thua, không phải chỉ là em và anh, mà còn là tình cảm và tín nhiệm giữa chúng ta.
Khoé môi cô gợi lên một tia cười, so với khóc còn khó coi hơn.
Mặt tràn đầy bi thương, khắp người đau xót, vì cô, mà cũng vì anh!
Khi Tần Thiên Nham dùng sức nhắm mắt lại, một khắc đưa tay di chuyển bốp cò, Mạc Yên thấy được hai mắt anh xuất hiện hai điểm đỏ, sau đó, hai điểm kia nhẹ nhàng chảy xuống.
Hai hàng huyết lệ (máu và nước mắt) đỏ tươi, tựa như hai dòng suối nhuộm thành máu đỏ, quanh co chảy xuống, hợp với khuôn mặt trắng bệch hiện giờ của anh, cực kỳ thê lương như quỷ.
"Cạch...."
Mạc Yên cảm thấy thanh âm viên đạn xuyên thấu vào trong cơ thể, con ngươi co rút kịch liệt, rõ ràng là thanh âm rất nhỏ như vậy, nhưng vang lên ở trong lòng cô, lại giống như bom nổ vang, ở trong toàn bộ đại não và trong thân thể của cô tạo thành tiếng nổ ầm ầm.
Thế giới của cô, vào giờ khắc này liền sụp đổ!
Sau một hồi chết lặng, ngay sau đó một hồi đau nhói, từ lòng ngực lan tràn ra...
Máu đỏ tươi, giống như suối phun từ ngực cô ra.
Mạc Yên mở mắt thật to, thế giới hoàn toàn yên tĩnh, lúc này, trong mắt của cô, chỉ có thấy hai hàng huyết lệ của người đàn ông đó chảy ra, chỉ cảm thấy cả người câu liệt.
Ngày xưa hạnh phúc, tựa như một cuốn phim, ở trong đầu cô lướt qua.
Bọn họ từ nhỏ là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, ở thời điểm mười tám tuổi, hai người đã trải qua lần đầu tiên hạnh phúc, sau khi cưới, bọn họ lại càng yêu thương lẫn nhau, làm bạn bè phải ao ước.
Bọn họ ở chung một chỗ mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, tựa hồ thấm đầy hạnh phúc.
Nhưng Mạc Yên lại chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày như thế này, người chồng Tần Thiên Nham mà cô vô cùng yêu thương sẽ vì nghĩa lớn của quốc gia, đem một viên đạn cuối cùng trong vật cầm trên tay, vô tình bắn vào thân thể của cô.
Cô hiểu sự lựa chọn của anh, thật sự đã hiểu rồi!
Nhưng mà, bụng đang co quắp, đau đớn, còn có một dòng nhiệt lưu đang chảy ra, đều ở đây vô tình nhắc nhở cô, một xác hai mạng, con của cô, thậm chí còn không có cơ hội ra ngoài liếc nhìn thế giới này, cũng đã mất! Cô đến chết...cũng tuyệt đối không tha thứ cho anh!
Tần Thiên Nham nhìn thấy thân thể của người vợ mà mình vô cùng yêu thương yếu ớt ngã xuống, cả người anh cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, một thân hơi sức giống như bị người hút đi, trước mắt một mảnh tối tăm.
Nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp kia của cô, cho đến chết, vẫn trừng thật to.
Trong tròng mắt đen trên mặt kia chứa đựng không dám tin, bi thương, thất vọng, còn có tuyệt vọng, giống như dấu vết, từ nay về sau, khắc sâu trong đầu anh, in sâu trong lòng anh, trở thành nỗi đau thương suốt cả cuộc đời của anh, cả đời đau đớn.
Bất kể bao nhiêu năm trôi qua, Tần Thiên Nham chỉ cần nhớ một màn này, tim tựa như bị người ta hung hăng khoang một miếng thịt, cứng rắn mà đau đớn.