Trước khi Mạc Yên ngã xuống, môi của cô gợi lên một nụ cười khổ, lại bị người ta bắt nữa rồi!
Lần này, trong lòng của cô có một dự cảm xấu. Nếu so với rơi vào trong tay của Nam Bá Đông sợ rằng lần này còn nguy hiểm hơn. Đến tột cùng là ai muốn đối phó cô đây?
Trong đầu, đột nhiên hiện ra một người phụ nữ xinh đẹp đang hút thuốc, sẽ là cô ta sao?
Khi Mạc Yên bị người dùng nước đá hắt tỉnh, và khi cô nhìn thấy Mông Lệ đang ngồi trên ghế sa lon hút thuốc, trong lòng âm thầm cảm thán. Có đôi khi, trực giác của phụ nữ đối với một ít sự vật, thật chuẩn xát đến kinh người.
Mông Lệ nhìn xuyên qua một tầng khói mỏng thì thấy Mạc Yên đã tỉnh dậy. Ả đang chờ nhìn xem bộ dáng sợ hãi thét chói tai của Mạc Yên. Nhưng lại không nghĩ đến, người phụ nữ đang bị trói hai tay kia, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ lại chẳng sợ hãi, cũng chẳng sợ khi bị nước đá làm ướt toàn thân. Vẻ mặt vẫn như cũ bình tĩnh và lạnh nhạt.
Khéo môi Mông Lệ hung hăng nhếch một cái, lại không nhịn được hung hăng hút vào một hơi khói. Hai đồng tử nhẹ híp lại quan sát Mạc Yên, giống như muốn từ trên vẻ mặt của Mạc Yên tìm ra một chút dấu vết. Nhưng mà, ả ta đã thất vọng rồi!
Ánh mắt của Mạc Yên cứ bình tĩnh và yên lặng như vậy. Làm như trời có sập xuống, cô cũng tuyệt đối không hoảng hốt, mà cứ bình tĩnh và lạnh nhạt như vậy.
Trong lòng Mông Lệ thất kinh, người phụ nữ này quả nhiên là không đơn giản. Nếu như lúc này không diệt trừ, thì tuyệt đối sẽ là tai họa vô tận về sau.
Ả lại mạnh mẽ hút vào một hơi khói, đưa tay ngọc đang cầm tàn thuốc ra ngoài.
Một thủ hạ đang đứng ở bên người ả, ngay lập tức nhận lấy tàn thuốc trong tay của ả. Nhưng Mông Lệ lại không đưa cho hắn, chỉ là nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Thủ hạ đó thật sự rất tinh ý, hắn vội vàng mở ra bàn tay của mình, giơ đều ở trước mặt của Mông Lệ.
Ngay sau đó, Mông Lệ lại để tàn thuốc ở trên tay của người đàn ông đó, dùng sức giày xéo lòng bàn tay của hắn. Rõ ràng thịt bị tàn thuốc làm cháy sạch bốc khói, đau đến mức gã thủ hạ đó đều muốn thét chói tai. Nhưng người đàn ông đó, lại không có một tiếng ở trong cổ họng, cứ cắn răng như vậy, cứng rắn đứng im.
Mạc Yên mắt lạnh nhìn bọn họ, giống đang nhìn một trò đùa giỡn, đồng tử thoáng hiện qua một tia cười lạnh.
Cô dĩ nhiên biết rõ hành động này của Mông Lệ đại biểu cho cái gì, không phải ả muốn cho cô thấy một sự uy hiếp sao. Để làm cho cô thấy rõ ràng ả hung tàn bao nhiêu, thủ đoạn lại lợi hại bao nhiêu sao? Bất quá, mục đính mà ả đối phó với cô là gì? Vì Nam Bá Đông sao?
Lúc Mông Lệ thấy trong đáy mắt của Mạc Yên có một sự mỉa mai và châm chọc, ả cũng không tức giận. Ả chậm rãi đứng dậy, bước từng bước chậm rãi đi tới trước mặt của Mạc Yên, nửa ngồi chồm hỗm nhìn thẳng vào Mạc Yên.
Sau đó lại cười lạnh lùng một tiếng, vươn tay chế trụ cầm của Mạc Yên, thật sự muốn nâng lên khuôn mặt đang rủ xuống của Mạc Yên. Ánh mắt lại như ánh đao quét ở trên mặt của Mạc Yên một lần, nhàn nhạt nói, "Dáng dấp quả nhiên có chút sắc đẹp, cũng khó trách làm cho đàn ông động tâm. Bất quá..."
Ả dừng lại một chút, tiến tới trước mặt của Mạc Yên, nhẹ nhàng nói, "Nếu như ở phía trên này vẽ vài nhát dao, không biết anh ta có còn thích cô hay không?"
Đôi đồng tử của Mạc Yên thoáng qua một tia trào phúng, nhàn nhạt nói, "Vẽ đi! Tôi sẽ rất cảm ơn cô nếu tôi có thể thoát khỏi anh ta. Chẳng qua, tôi muốn nhắc nhở cô một chút, ngoài khoa tay muốn chân trên mặt tôi, còn có một biện pháp nữa là dứt khoát bán tôi vào trong hầm chứa. Chẳng những cô có một khoản tiền, mà tôi còn là một người phụ nữ bị hàng vạn người cưỡi lên. Là một người đàn ông thì sẽ không bao giờ muốn tôi."
Mạc Yên muốn mượn tay của cô để thoát ra ngoài. Mông Lệ nhìn thẳng tắp vào khuôn mặt của Mạc Yên, nhưng trên mặt của Mạc Yên lại không có một chút ý tứ đùa giỡn nào. Trong lòng ả thầm nghĩ, chẳng lẻ người phụ nữ này không sợ chết? Hừ, ả cũng muốn nhìn một chút, tính tình của người phụ nữ này có thể cứng được bao nhiêu? Cô có thể cứng rắn tới khi nào?
Ánh mắt của Mông Lệ thoáng hiện qua một tia độc ác, "Ngược lại lời của cô lại nhắc nhở tôi, làm cho tôi nghĩ tới một biện pháp tốt hơn mà còn làm cho tôi sảng khoái. Người đâu, cầm dao tới!"
Thủ hạ vừa mới bị ả châm thuốc bước lên một bước, nhẹ nhàng nhắc nhở ở bên tai ả, "Chủ nhân, ngộ nhỡ làm Nam Bá Đông tức giận thật sự thì phải làm thế nào?"
Mông Lệ cười cười, cầm lấy một con dao nhỏ được thủ hạ đưa tới, cười khanh khách, "Ta chỉ sợ anh ta sẽ không tức giận thôi!"
Thủ hạ kia sững sờ, ngay sau đó lại cười hỏi, "Chẳng lẽ chủ nhân còn có phần sau sao?"
Mông Lệ không nói gì thêm, cầm con dao nhắm ngay khuôn mặt như ngọc của Mạc Yên, sống dao lanh như băng ở trên mặt của Mạc Yên đi chuyển qua lại.
Nhưng vẻ mặt của Mạc Yên vẫn bình tĩnh như cũ, ngay cả ánh mắt của không nháy.
Mông Lệ nhìn thẳng vào cô, ngược lại bị ánh mắt bình tĩnh đến không bình thường của Mạc Yên nhìn lại, ả có chút thẹn quá thành giận mà cười lạnh, "Thế nào? Sợ sao? Cô cứ yên tâm, cây dao này được đặc chế vô cùng sắc bén. Một dao vẻ xuống, cô sẽ không cảm thấy quá đau, chẳng qua...sau đó cô sẽ bị giày vò."
Ả lại giả bộ làm dáng thở dài một tiếng, "Nói thật, gương mặt đẹp như vậy, tôi thật có chút không muốn làm như vậy. Nhưng mà, ai biểu cô lại đụng vào người trên tay của tôi đây, cô chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi."
Câu nói sau cùng vừa nói xong, tay nắm dao của Mông Lệ cứ hung hăng vạch xuống mặt của Mạc Yên.
Cảm giác được lưỡi dao đang đi chuyển trên da mình, Mạc Yên ngược lại nở một nụ cười.