Một buồi chiều gió vào tháng thư, còn mang theo một chút cảm giác lạnh thấu xương, nhưng lạnh như thế nào cũng không bằng sự lạnh lẽo trong lòng của Tần Thiên Nham.
Những lời nói ban nãy của Mạc Vấn, anh nghe rất rõ, bọn họ không hy vọng anh trở lại cửa nhà của họ, tâm vốn rất trống rỗng bây giờ lại càng thêm vắng vẻ, cảm giác bồng bềnh lảo đảo, không có nơi nương tựa, tựa như nhìn về xa xăm, tâm linh của anh một mảnh hiu quạnh, không có nơi để sống.
Nhìn đêm tối mù mịt kia, đột nhiên Tần Thiên Nham có một loại cảm giác không biết nên đi con đường nào, trời đất to lớn nhưng tựa như không có chỗ cho tâm linh của anh sống.
Nhà họ Mạc cách nhà họ Tần không xa, Tần Thiên Nham đi chưa tới mấy bước liền tới nhà họ Tần.
Lương Mộc Lan đang ngồi trong phòng khách xem ti vi thì thấy Tần Thiên Nham trở về, vội vàng đứng dậy, quan tâm nói, "Thiên Nham, trở về rồi sao? Ăn cơm chưa?"
Tần Thiên Nham lắc đầu, "Mẹ, con mệt lắm, con lên lầu nghỉ một chút!"
Lương Mộc Lan nhìn thấy trên mặt tràn đầy mệt mỏi như muốn ngã xuống của con trai, bà vội vàng phất tay, " Được, con đi lên nghỉ ngơi một chút trước, mẹ kêu người nấu một tô mì, một chút nấu xong mẹ sẽ bưng lên cho con."
"Dạ!"
Tần Thiên Nham vào phòng, lấy quần áo vào phòng tắm, mở nước ra, điều chỉnh nước ấm một chút, rồi mới vùi thân thể lạnh như băng của mình vào trong nước ấm, mặc cho nước ấm tẩy rửa thân thể của anh.
Mãi cho đến khi nước ấm trở nên lạnh, anh mới từ bồn tắm đứng dậy.
Nước ấm làm cho thân thể của anh ấm áp lại, nhưng ấm áp đó lại không thể tiến vào lòng của anh.
Đi tới bên mép giường, nhìn thấy nụ cười ấm áp ôn nhu giữa tấm hình, Tần Thiên Nham mới có cảm giác như tìm về được một chút sức sống, anh trân trọng đặt tấm hình đến bên môi của mình, hôn rồi lại hôn, còn nói thầm một câu, "Bảo bối, nên đi ngủ thôi!"
Đúng lúc này tiếng gõ cửa truyền tới, giọng nói ở ngoài cửa của Lương Mộc Lan vang lên, "Thiên Nham, mẹ nấu xong rồi, mẹ bưng vào cho con nha!"
Tần Thiên Nham nhét kỹ tấm ảnh của Mạc Yên vào trong chăn, mới đứng dậy mở cửa cho Lương Mộc Lan, nhận lấy tô mì ở trong tay bà, nhìn thấy đáy mắt quan tâm của Lương Mộc Lan, "Mẹ, mẹ cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi, con ăn xong mì rồi cũng đi ngủ."
Lương Mộc Lan gật đầu, "Được! Thừa dịp còn nóng con mau ăn đi, ăn xong rồi ngủ một giấc ngon, ngày mai tinh thần sẽ tốt thôi."
Ăn xong mì sợ và trứng chần nước xôi nóng hừng hực, Tần Thiên Nham cảm giác trong lòng dâng lên một cổ ấm áp, tình yêu của cha mẹ nặng như núi, anh còn sống là bởi vì không thể không xin lỗi bọn họ.
Điện thoại lại vang lên, Tần Thiên Nham vừa nhìn thì thấy là Hàn Tiếu Trần, lập tức nhận ngay, "Có chuyện gì?"
"Anh, khách lớn lần trước đặt đơn ở Luân Đôn, mục tiêu lần này của họ là một người phụ nữ và một đứa nhỏ, hình như là vợ và con trai đã chết của người lần trước."
Tần Thiên Nham hừ lạnh một tiếng, "Đơn này không nhận!"
Tần Thiên Nham chỉ giết người đáng giết, nếu như đối phương là trùm buôn thuốc phiện, xã hội đen, hoặc là gian thương, tham quan, có giết bọn họ cả trăm lần anh cũng cảm thấy chưa hết tội, tuyệt đối sẽ không nương tay. Nhưng phụ nữ và trẻ con yếu ớt, cho dù có cho anh nhiều tiền hơn nữa, anh cũng sẽ không ra tay. Đây là nguyên tắc của anh, và cũng là giới hạn cuối cùng của anh.
Nhưng anh chưa từng nghĩ tới, không nhận đơn làm ăn này là anh một lần nữa bỏ lỡ cơ hội gặp lại Mạc Yên.
Ở bên này Tần Thiên Nham không nhận đơn, Hàn Thiên Á không có cách nào, đành phải tự mình nghĩ biện pháp ra tay.
Một cuộc đấu đá không có khói thuốc súng sống chết giữa Hàn Thiên Á và Mạc Yên bắt đầu diễn ra.
Hàn Thiên Á tinh ranh như quỷ, Mạc Yên cũng thông minh trong suốt, lúc Hàn Thiên Á giở trò, Mạc Yên chẳng những lanh trí mà còn biết dựa vào thế lực của Độc Cô Thiên Nhai và Nam Bác Thao. Mỗi lần như vậy, chẳng những Hàn Thiên Á không chỉnh được Mạc Yên mà ngược lại còn tổn hại khí lực của chính mình. Nổi hận đối với Mạc Yên lại tăng lên từng ngày.
Mãi cho đến khi Nam Tinh gặp chuyện không may, rốt cuộc Hàn Thiên Á đã chạm tới chỗ hiểm của Mạc Yên.
Buổi tối trở lại nhà họ Nam, vào trong thư phòng của Nam Bác Thao, Mạc Yên trực tiếp giao xấp tài liệu trong tay của mình tới trước mặt của Nam Bác Thao, "Ba, đây là chuyện gần đây mà Hàn Thiên Á đã làm đối với Nam Tinh, bình thường con và Nam Tinh không bị hại đến mức có thương tích gì nên con chưa tính, nhưng bây giờ, bà ấy lại dám mua sát thủ tới giết Nam Tinh, hiện tại Nam Tinh còn nằm trong bệnh viện, con hi vọng ba có thể cho con và Nam Tinh một cái công đạo trong chuyện này. Bằng không con sẽ dẫn Nam Tinh rời khỏi nhà họ Nam, sẽ không bao giờ trở lại."
Bây giờ suy nghĩ của cô đã rõ ràng, cứ lấy chuyện trước kia của Nam Bá Đông mà nghĩ, giờ cô chỉ muốn mình và Nam Tinh có thể an toàn mà sống tốt thôi.
Có tiền hay thế lực đi chăng nữa, mà không có mạng để sống thì có lợi ích gì nữa chứ?
Nam Bác Thao nhìn Mạc Yên một cái, trên mặt trầm tĩnh và dịu dàng của cô, lần đầu có vẻ giận dữ, một đôi mắt sáng xinh đẹp kia có hai ngọn lửa thiêu đốt bừng bừng, như muốn đốt cháy người mà cô hận thành tro.
Nam Bác Thao nhìn qua tài liệu, để xuống, cái gì cũng không nói, nhưng lại rót cho Mạc Yên một ly trà, "Yên nhi, con uống đi!"
Mạc Yên nhẹ nhàng hừ, "Có lẽ vì con luôn dễ dàng tha thứ, con lui một bước, người khác lại lấn tới một bước. Ba, lần này có nói gì thì con cũng sẽ không lui nữa, nhà họ Nam này có Nam Tinh thì không có bà ấy, có bà ấy thì không có Nam Tinh, về phần con, con không sao cả, tất cả mọi thứ trong nhà họ Nam đều không thuộc về con, bất cứ lúc nào con cũng có thể rời đi. Nhưng mà Nam Tinh thì lại khác, Nam Tinh là con vợ lớn chính tông của nhà họ Nam, bé là cháu trai đích tôn, bé cũng có năng lực, bé thừa kế tất cả mọi thứ vốn có của Bá Đông là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nếu như ba không chủ trì công đạo, con cũng sẽ không để tâm nữa mà sử dụng thủ đoạn của mình, tới lúc đó con cũng sẽ không nương tay, con sẽ để cho bọn họ biết rõ, Nam Tinh không phải một mình, sau lưng bé còn có con, còn có hàng ngàn người yên lặng ủng hộ Nam Tinh!"
Nam Bác Thao nhìn thấy Mạc Yên vì kích động mà mặt đỏ ửng, nâng môi cười một tiếng, "Con bé này, ba có nói không cho con một cái công đạo hay sao? Nói nhiều như vậy miệng khô rồi chứ? Uống một hớp trà, bớt giận rồi nghe ba nói."
Mạc Yên nghe lời uống hớp trà, ngay lập tức cảm giác miệng lưỡi được sống lại, một dòng nước ấm ngọt ngào chảy xuống cổ họng, lửa giận ở trong lòng cũng tản đi hơn phân nửa.
Cô có chút ngạc nhiên liếc nhìn ly trà, nhưng bây giờ không phải là lúc hỏi chuyện này.
Nam Bác Thao thấy cô không có ý muốn nói sang chuyện khác, cười cười, cầm xấp tài liệu của Mạc Yên giơ lên, vẻ mặt thành thật nói, "Yên nhi, nói cho ba biết, những tài liệu này con có từ đâu?"
Mạc Yên thông minh cười cười, "Ba, bất luận là mèo trắng hay mèo đen, có thể bắt chuột đến thử coi có phải là mèo tốt hay không, ba cũng đừng quản tài liệu này con lấy từ đâu, con có thể bảo đảm tất cả trong này đều là sự thật."
Đáy mắt của Nam Bác Thao thoáng hiện qua một tia sắc bén, "Con đi ra ngoài trước đi! Chuyện này của Nam Tinh, ba sẽ cho con một câu trả lời thoả đáng!"
"Dạ! Vậy con đi ra ngoài trước." Mạc Yên nghe lời đứng dậy, cung kính lui về phía sau mấy bước, lúc này mới xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong thư phòng Nam Bác Thao lấy ra một điếu thuốc, chăm lửa, co quắp tựa vào trên ghế sa lon, bắt đầu nhả khói.
Nhìn từ phần tài liệu này của Mạc Yên, sau lưng của Mạc Yên nhất định có cao nhân nha!
Nếu không, dựa vào giao thiệp của Mạc Yên, cô tuyệt đối sẽ không tìm ra tài liệu có đầy đủ chứng cứ như vậy, cho dù tài liệu này không giao cho ông mà vào tay của người khác, thì tai ương Hàn Thiên Á vào nhà giam là không thể tránh khỏi.
Ông hiện tại muốn biết nhất chính là Mạc Yên giao tài liệu này cho ông chỉ muốn chỉnh ngã Hàn Thiên Á, hay còn có ý nghĩ gì khác hay không?
Mạc Yên trở lại phòng, thấy người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon kia, tuyệt đối không cảm thấy bất ngờ.