Anh nhỏ đẹp trai ngẩng đầu nhìn người mẹ đẹp đến tận cùng của nó, mặt nhỏ lạnh đẹp trai bình thường giờ hiện ra nụ cười bướng bỉnh, "Mẹ, nếu như bọn họ phát hiện chúng ta đến trước dự định, bọn họ nhất định sẽ uổng phí thời gian chuẩn bị, có phải rất thất vọng hay không?"
Mạc Yên cười với Nam Tinh, "Đã mấy năm rồi mẹ mới trở về, hơn nữa còn có thể nói là ấm gấm về làng, cho dù thế nào cũng phải cho bọn họ một niềm vui bất ngờ chứ?"
Mạc Yên nâng lên khuôn mặt trắng sáng tỉ mỉ của mình, ngước mắt nhìn vùng trời đã từng nuôi dưỡng cô, tất cả dường như rất xa lạ mà cũng rất quen thuộc, tâm tình cũng rất mừng rỡ mà cũng rất đau khổ. Trong lúc nhất thời cô chỉ cảm thấy ruột mềm trăm mối, tâm sự của mình không có chỗ để kể.
Mặc dù cô không có trở về nhiều, nhưng có rất nhiều chuyện đều có người nói cho cô biết.
Lúc bọn họ vừa xách hành lý ra thì thấy một người đàn ông cả người toàn khí lạnh mạo hiểm với khuôn mặt xuất chúng tiến lên chỗ bọn họ.
"Yên nhi..."
Mạc Yên vừa thấy anh, trong nháy mắt đôi mắt đã ẩm ướt, giang rộng hai tay nhào đến anh, "Anh Hàn."
Mạc Hàn chính là người thân duy nhất mà cô liên lạc trong mấy năm qua.
Mạc Hàn giang rộng hai tay ôm cô thật chặc vào trong ngực, đưa tay khẽ vuốt ve đầu của cô, vành mắt cũng đỏ, "Con bé ngốc nhẫn tâm này, không trở về nhiều năm như vậy, thật đáng đánh vào mông của em!"
Bị bọn họ xem nhẹ Nam Tinh ở bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã, rất bất mãn kéo ống tay áo của Mạc Yên, "Mẹ, thật sự có rất nhiều người đang nhìn các người đấy, còn kém chút nữa là họ xem chúng ta thành đoàn xiếc khỉ đang đùa giỡn rồi."
Bị lời nói này của Nam Tinh làm kích động, Mạc Yên và Mạc Hàn lập tức buông nhau ra, vừa nhìn lại quả nhiên thấy có rất nhiều người đang nhìn bọn họ.
Hai tròng mắt của Mạc Hàn nhíu lại, ánh mắt sắc bén quét nhìn bốn phía, trong đôi đồng tử lạnh lẽo rõ ràng mang theo ý vị cảnh cáo, làm cho những người đang nhìn Mạc Yên si mê hoặc người của anh lập tức cả kinh, nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, không dám nhìn bọn họ lâu hơn một chút.
Mạc Yên thấy một màn như vậy, nhẹ nhàng cười nói, "Anh Hàn, công lực dọa người của anh lại có tiến bộ rồi!"
Mạc Hàn là người cũng như tên, rõ ràng chú hai và thím hai là người có tính tình tốt, nhưng lại cố ý sinh ra một đứa con trai mặt than. Từ nhỏ đến lớn giận dữ hay vui vẻ mặt đều không đổi sắc như vậy, đối với người cũng đều không đổi sắc mặt. Nhưng hết lần này đến lần khác anh lại đau lòng vì Mạc Yên, cũng chính vì vậy mà Mạc Yên dám dựa vào, cũng tại lúc đó cô mới dám nói ra yêu cầu gần như vô lý như vậy với anh.
Che giấu chân tướng, lựa chọn bỏ mạng, loại lựa chọn này đối với thân phận của Mạc Hàn mà nói thì cho dù sau đó anh có giải thích như thế nào, nếu như thật sự muốn truy cứu, thì trên nguyên tắc anh đã phạm vào một loại sai lầm.
Nhưng khi anh nhìn thấy đáy mắt tuyệt vọng và bi thương của Mạc Yên, anh thật sự không có cách nào thờ ơ. Vì vậy anh tình nguyện đeo trên lưng tất cả tội danh, anh vẫn muốn thành toàn cho mong muốn ở trong lòng của cô.
May mắn là những năm này mặc dù Mạc Yên không có liên lạc với người nhà, nhưng cô vẫn luôn báo bình an với anh. Cho dù không nhiều lần, nhưng cũng đủ làm cho anh được an ủi.
Mạc Yên chính là đứa con gái mà làm trong lòng của cả nhà họ Mạc đều đau thương.
Có lúc Mạc Hàn sẽ nghĩ nếu như anh không phải là anh họ thì thật tốt biết bao. Nếu như không phải là anh họ của cô thì anh có thể đoạt lấy cô, đúng lý hợp tình ôm cô vào trong ngực, dụng tâm che chở cho đóa hoa xinh đẹp là cô thật tốt.
Chỉ tiếc, máu của bọn họ lại giống nhau, đã sớm định sẵn bọn họ không thể hoà hợp giao nhau.
Không thể không nói, trong lòng của Mạc Hàn từng có tiếc nuối, nhưng nghĩ lại nó cũng có một loại vui mừng khác, làm anh họ như anh, bất kể lúc nào cũng có thể đường đường chính chính đứng ở trước mặt của cô, còn có thể quan minh chính đại dạy dỗ những người đàn ông đối xử không tốt với cô.
Ví dụ như Tần Thiên Nham, khi anh ta từ Tam Giác Vàng trở về, liền bị anh hung hăng dạy dỗ cho một trận.
Chỉ tiếc, lúc đó Tần Thiên Nham lại không có một chút ý chí chiến đấu. Mặc dù bị anh đánh đến gần tàn phế nhưng anh ta lại không đánh trả, làm cho Mạc Hàn cảm thấy đánh như vậy cũng không vui.
Hôm nay Mạc Hàn đến đón cô bằng chiếc Audi, trên đường đi anh nhìn vào kính thấy Mạc Yên ở ghế sau, lại hỏi cô để xác nhận lại một lần nữa, "Yên nhi, em thật không về nhà sao?"
Mạc Yên khẽ lên tiếng, "Dạ, bây giờ không phải lúc để trở về, trở về sớm sợ sẽ liên luỵ đến bon họ. Dù sao giờ em cũng đã trở về, cũng không kém ngày gặp là bao nhiêu. Chờ sau khi dự xong yến tiệc vào ngày mai, em sẽ tìm cơ hội về nhà."
"Vậy chuyện thân phận của em..." Mạc Hàn có chút bận tâm.
Mạc Yên cười cười, khoé môi có chút mất mát và bi thương, "Bây giờ em là vợ của Nam Bá Đông của tập đoàn Nam thị, là con gái nuôi của Nam Bác Thao, em tên là Nam Yên!"
Đáy mắt của Mạc Hàn thoáng qua một tia thương tiếc, suy nghĩ một chút vẫn quyết định hỏi nhiều hơn một câu, "Vậy Tần Thiên Nham phải làm sao bây giờ? Anh ta vẫn chưa lập gia đình đấy."
Mạc Yên nhẹ hừ nói, "Anh ta như thế nào thì có quan hệ gì đến em, Mạc Yên đã chết, không phải sao? Bây giờ em là Nam Yên, đã không phải là Mạc Yên nữa rồi."
"Yên nhi..." Mạc Hàn muốn nó thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài một tiếng, lặng lẽ lái xe.
Cuối cùng xe Audi dừng trước cửa một cao ốc năm tầng bình thường tại một vùng lân cận của cục quốc an. Mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn không gây chú ý, nhưng ngay cả cửa chính cũng phải có thẻ điện tử của Mạc Hàn phớt qua mới có thể dẫn bọn họ vào trong. Bên trong như trời với đất so với bên ngoài, giấu các loại thiết bị công nghệ cao ở nơi tầm thường như vậy mới càng an toàn.
Mạc Yên và Mạc Hàn vào một phòng ở tầng cao nhất, màu chính là vàng nhạt hợp với màu xanh biếc của cây cối và trang vẽ hoa cỏ của Trung Quốc, rõ ràng đã có người bố trí rất công phu, mặc dù thiếu đi một chút khí người, nhưng cũng rất ấm áp.
Mạc Hàn giải thích một chút, "Nơi này là phòng tiếp khách mà chúng ta đặc biệt bố trí một chút cho các nhân viên quan trọng, tuy nói điều kiện không gọi là tốt nhất, nhưng nếu so với độ an toàn trong khách sạn thì tuyệt đối cao hơn rất nhiều, các người ở chỗ này, anh cũng yên tâm hơn một chút."
Mạc Yên ôm Mạc Hàn, hôn một cái lên trên gò má anh, "Anh họ, cảm ơn anh!"
Mạc Hàn cưng chìu ngắt mũi cô, "Nếu như bị Mạc Hà biết anh đã làm nhiều chuyện gạt anh ta như vậy, anh ta không phải chặt anh thành tám khúc sao."
"Không có sao, có em bảo vệ anh mà!" Mạc Yên vỗ ngực một cái, sau đó sắc mặt lại ảm đạm xuống, "Nhưng mà, những năm này thật làm bọn họ khổ rồi, anh nói xem nếu như bọn họ biết em còn sống, có thể tha lỗi cho em hay không?"
Sắc mặt của Mạc Hàn kìm lại, đáy mắt lại là đau lòng, "Con bé ngốc, có tin tức gì còn tốt hơn tin tức em còn sống chứ. Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, các người cũng đã ngồi trên máy bay lâu như vậy, nhanh tắm rửa một chút rồi anh mang mọi người đi kiếm chút gì để ăn."
Mạc Yên ngồi co quắp ở trên ghế sa lon, giọng yếu ớt nói, " Thôi đi, gọi bọn họ mang đồ ăn tới đây đi, ngày mai chúng ta ra ngoài ăn, hôm nay ngồi nhiều đến thắt lưng đều đau, hiện tại em chỉ muốn tắm rửa, ăn thật no rồi ngủ một giấc ngon, ngày mai còn tham gia yến tiệc nữa."
"Được rồi, vậy các người nhanh đi tắm đi, anh sẽ cho người đi làm đồ ăn." Mạc Hàn móc điện thoại ra, lại hỏi, "Em muốn ăn gì?" Đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn Tây? Thôi quên đi, để anh lái xe đi tuỳ ý mua cho các người ăn, các người nhanh đi tắm đi!"
Mạc Hàn nói xong, cầm lấy chìa khoá đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cao lớn và trầm ổn của Mạc Hàn đi ra ngoài, Mạc Yên thở phào một hơi, cảm giác có người ở bên cạnh quan tâm che chở thật là tốt.
Khoé mắt cô thoáng nhìn thì phát hiện Nam Tinh lộ ra gương mặt rất thối, tức giận nhìn chằm chằm cô.
Mạc Yên thấy buồn cười, vội vàng đi tới, "Sao rồi? Đang tốt đẹp thì tức cái gì?
Nam Tinh dẹp cái miệng nhỏ nhắn lên án cô, "Mẹ, sau khi mẹ trở về thì chỉ quan tâm nói chuyện với cậu Mạc Hàn, mẹ không chú ý tới con!"
"Có sao?" Mạc Yên thật vô tội nghiêng đầu, sau đó cúi đầu xuống ôm bé và hôn bé một cái, cười nói, "Được rồi! Mẹ sai rồi, mẹ thật xin lỗi con!"
Thấy cô ngoan ngoãn nhận sai, Nam Tinh cũng không so đo. Bé lại đột nhiên bưng lấy mặt cô, vẻ mặt thành thật nói, "Mẹ, ngày mai có người muốn theo chúng ta cùng nhau đi dự tiệc đấy! Lễ phục và trang sức để mẹ tham gia yến tiệc đều đã chuẩn bị tốt hết rồi. Mẹ hãy nghe cho kỹ đây, bạn trai ngày mai của mẹ chính là người đó có biết hay không?"
Mạc Yên mở trừng hai mắt, "Người nào? Thần bí như vậy?"
Nam Tinh cười đến mặt mũi cong cong, "Đến lúc đó mẹ sẽ biết, mẹ sẽ cảm thấy rất vui mừng."