Lúc này Tần Thiên Nham đang ở chỗ nào?
Lúc bọn người của Mạc Yên bước xuống xe Cadillac và tiến vào phòng yến tiệc của khách sạn Quốc Tân, đúng lúc anh đang nhận một cuộc gọi quan trọng, chờ anh nói chuyện xong, Mạc Yên và Nam Bá Đông đã nắm tay nhau bước vào hội trường, anh cũng đã bỏ lỡ mất màn quan trọng này.
Khi Tần Thiên Nham để điện thoại xuống, liền thấy vẻ mặt của Hàn Tiếu Trần khiếp sợ chạy như bay đến trước mặt anh, giọng nói tắc nghẹn nói, "Lão Đại, anh mau, mau, mau,..."
Thấy dáng vẻ của Hàn Tiếu Trần kích động đến nói không ra lời, Tần Thiên Nham khó được nhếch môi cười, "Có chuyện gì mà làm cho cậu kích động như vậy? Từ từ thở, rồi chậm rãi nói."
Hàn Tiếu Trần hít thở sâu một cái, "Anh mau chạy vào hội trường nhìn xem một chút! Nhanh lên!"
Tần Thiên Nham cau mày, không hiểu nhìn anh, "Cậu muốn tôi nhìn cái gì đây hả?"
Một bên Hàn Tiếu Trần vừa dùng sức đẩy anh, vừa nói, "Anh vào nhìn thì biết ngay. Thiên Nham, tôi nói với anh, anh xem thì xem nhưng ngàn vạn lần không được kích động, nhất định phải bình tĩnh!"
"Cái gì chứ?" Tần Thiên Nham thấy buồn cười, "Xem cái bộ dáng thần bí này của cậu kìa, được rồi, hôm nay tôi sẽ cho cậu một chút mặt mũi, vào xem một chút!"
Hàn Tiếu Trần dùng một tay lôi anh, ý vị thâm trường nhìn anh nói, "Được tiện nghi lại còn ra vẻ, cậu sẽ rất cảm ơn tôi đấy!"
Tần Thiên Nham cười nhạt, không nói nữa, cùng anh ta đi tới hội trường.
Hai người đàn ông cao to đẹp trai cùng sóng vai đi vào hội trường, lập tức rước lấy vô số ánh mắt.
Tần Thiên Nham nâng lên cặp mắt lợi hại quét nhìn bốn phía.
Lúc có một gương mặt giống y đúc Mạc Yên đập vào mắt anh, Tần Thiên Nham liền bị sấm sét đánh một đòn nghiêm trọng, toàn bộ tâm thần chấn động, ngay cả hô hấp cũng muốn dừng lại.
Anh cứ như vậy đứng cách cô không xa, lẳng lặng nhìn cô, những chuyện xung quang cũng bị anh ngăn cách ở ngoài không gian. Lúc này trong mắt anh chỉ có cô!
Tần Thiên Nham gần như tham lam nhìn Mạc Yên, phong thái của cô, thần thái của cô, thật sự là Mạc Yên của anh!
Là Mạc Yên đã trở về!
Cô không có chết! Cô thật sự không có chết!
Tần Thiên Nham chỉ cảm thấy trái tim đập "Thùng thùng" vang lên, đôi mắt nóng lên, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, không nói ra được gì, chỉ có trái tim đã yên lặng như chết đi trong ba năm lại một lần nữa như được rót vào một trận sức sống mạnh mẽ. Anh được sống lại một lần nữa.
Đứng bên cạnh anh ấy là Hàn Tiếu Trần đã không có đoán sai vẻ mặt của anh ấy. Nhìn thấy trên mặt của Tần Thiên Nham toàn là vui mừng và kích động, anh lại thở dài ở trong lòng.
Mấy năm này, không có ai có thể hiểu phương thức làm việc liều mạng của Tần Thiên Nham hơn anh. Tần Thiên Nham là đang dùng một loại phương thức tự ngược và muốn chết để hành hạ mình, nhưng cũng đã dùng phương thức đó để hoàn thành nhiệm vụ, đưa sự nghiệp của chính mình lên một tầm cao mới.
Mặc dù chính Hàn Tiếu Trần cũng đã từng thất bại trong chuyện tình cảm và hôn nhân, nhưng chuyện tình cảm của anh và Dịch Như lại là nguội lạnh sau tình yêu nồng cháy với nhau, sau đó mới chia tay trong hoà bình.
Nhưng Tần Thiên Nham thì lại khác, anh ấy và Mạc Yên lại như keo như sơn, chuyện tình yêu lại nồng nhiệt như vậy. Khi đó anh ấy cũng bị ép lựa chọn bắn chết Mạc Yên, nỗi thống khổ của Tần Thiên Nham, anh có thể hiểu và cũng có thể nhận thức.
Trong mấy ngày sau khi Mạc Yên mất đi, Tần Thiên Nham đau đớn một ngày lại một ngày chồng lên, thống khổ ngày càng sâu như kén tầm, bao vây anh ấy thật chặc ở bên trong, anh ấy vĩnh viễn không có cách nào thoát ra được.
Hiện tại tốt rồi, Mạc Yên đã trở về rồi!
Mặc dù anh không biết tại sao Mạc Yên lại thay đổi thân phận trở về, nhưng Hàn Tiếu Trần tin, chỉ cần cô chịu quay về, với sự ưu tú hơn người của Tần Thiên Nham, anh ấy nhất định sẽ cố gắng tranh thủ cho mình cơ hội kéo Mạc Yên trở về.
Ban đầu Mạc Yên yêu anh ấy như vậy, không nỡ rời xa anh ấy như vậy, nói vậy chắc cô cũng sẽ cho Thiên Nham một cơ hội chứ?
Nhìn thấy đáy mắt yêu say đắm si mê của Tần Thiên Nham, cùng với một cổ kiên cường nồng đậm, làm cho Hàn Tiếu Trần anh thật sự chân thành hi vọng, một đôi uyên ương số khổ này có thể khổ tận cam lai, trở thành thân thuộc, không bao giờ xa nhau nữa!
Tần Thiên Nham nhìn thấy sau khi người bên cạnh nói nhỏ một câu với Mạc Yên, cô như nhìn lướt qua chỗ anh, hoặc là cô cũng không nhìn thấy anh, tầm mắt trong một giây cũng không dừng lại, liền tuỳ ý nhìn xung quanh.
Ngay khi Tần Thiên Nham nhìn thấy ánh mắt của Mạc Yên, anh cả kinh run lên, cả lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
Khi anh thấy Mạc Yên đứng lên đi về phía nhà vệ sinh thì trong lòng căng thẳng, ngay sau đó cũng sải bước vọt tới nhà vệ sinh.
Sau một giây nhìn thấy cô, anh vừa mừng rỡ như điên, trong lòng lại vội vàng khát khao cô. Hiện tại, anh sẽ lập tức gặp mặt Mạc Yên, anh sẽ lặp tức nói chuyện với Mạc Yên.
Yên nhi, Yên nhi của anh...
Tần Thiên Nham canh giữ ở trước cửa phòng rửa tay, khi thấy tiểu mỹ nhân như khắc sâu ở trong trí nhớ đi ra khỏi cửa, Tần Thiên Nham không khống chế được, xông lên nắm chặc tay của Mạc Yên.
Cặp mắt nóng rực mang theo đau khổ chặt chẽ nhìn chằm chằm cô, muốn nói chuyện lại nói không được, chỉ có thể vất vả nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng thanh cổ họng đang nghẹn lời, anh mới có thể hỏi ra tiếng, "Yên nhi, là em sao?"
Mạc Yên nhướn chân mày, nhẹ liếc anh một cái, "Thật xin lỗi, anh nhận lầm người rồi! Tôi là Nam phu nhân, Nam Yên!"