Tiếng động phía sau rèm làm kinh động cuộc nói chuyện của ba người.
Nam Bác Thao phản ứng kịp, lập tức kéo màn cửa ra, lúc phát hiện Mạc Yên mặt xanh mét té xuống đất, dọa cho ông sợ phải ngồi chồm hổm xuống, đang muốn vươn tay ôm cô thì liền nghe được tiếng quát của Mạc Vấn, "Không được động! Đừng động đến con bé! Để tôi tới xem một chút!"
Mạc Vấn vọt tới, thấy bộ dáng trắng nhợt trong cơn sốc của Mạc Yên, rõ ràng là...
Trong lòng của ông rét rung, vội vàng đặt thân thể của Mạc Yên nằm ngang, nghiêng đầu lớn tiếng quát Nam Bác Thao, "Mau cầm hai cái gối tới đây!"
Nam Bác Thao vội vàng chạy vào phòng ngủ, cầm toàn bộ gối ra.
Mạc Vấn vừa một bên cầm lấy gối để dưới đầu của Mạc Yên, một bên lại để xuống đệm chân cho cô, sau đó lại dùng lực nhấn vào ngực cô.
Ông vừa áp dụng cấp cứu với Mạc Yên, vừa lớn tiếng nói với Bạch Yên đang bị hù sợ, "Tiểu Yên, bà mau kêu Tiểu Lý điện thoại cấp cứu tới bệnh viên quân khu, kêu bọn họ lập tức phái xe tới đây, mau lên!"
"Được được được!" Bạch Yên đang muốn đi ra ngoài, bọn vệ sĩ và canh vệ Tiểu Lý ở ngoài cửa nghe được tiếng động lạ ở trong phòng nên đang muốn đá văng cửa chạy vào.
Lúc nhìn thấy tình hình ở trong phòng, bọn họ kinh ngạc, Mạc Vấn lại nhanh chóng phân phó một lần với Tiểu Lý.
Tiểu Lý vội vàng gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, bởi vì là chuyện quan trọng của Mạc Vấn nên nhất định phía bên kia sẽ lập tức phái xe tới mau. Tiểu Lý lại báo cáo với Mạc Vấn một tiếng, nói xe cấp cứu sẽ mau tới đây.
Nam Bác Thao cũng phản ứng lại, anh vội vàng lấy điện thoại ra, bấm số của Mẫn Lạp, nói một lần về bệnh tình của Mạc Yên, Mẫn Lạp nói anh sẽ lập tức chạy tới ngay.
Không khí bên trong phòng khẩn trương làm người khác phải ngộp thở.
Những người vệ sĩ khác thấy bên trong phòng tạm thời không có chuyện của bọn họ, lại trở về canh giữ ở bên ngoài, chỉ để lại một vệ sĩ và cảnh vệ Tiểu Lý ở lại nhận mệnh lệnh.
Tay chân của Bạch Yên luống cuống đứng ở nơi đó, nhìn Mạc Vấn cấp cứu cho Mạc Yên, thấy sắc mặt của ông nghiêm trọng, mồ hôi trên trán lại lớn như hạt đậu, càng không ngừng theo khuôn mặt chảy xuống, trong lòng càng thêm khẩn trương và bất an.
Sau đó ánh mắt của bà lại rơi trên khuôn mặt của Mạc Yên, thấy sắc mặt Mạc Yên tái nhợt như tờ giấy trắng, Bạch Yên chỉ cảm thấy tim của bà bị bóp chặc từng trận.
Hai tay của bà nắm lại thật chặc, ngay cả móng tay bấm vào da thịt mà bà cũng không biết, chỉ có nước mắt là không ngừng chảy xuống, nhưng ngay cả một âm thanh cũng không phát ra.
Đột nhiên Bạch Yên đi tới trước cửa sổ quỳ xuống, nhìn bầu trời ở bên ngoài cửa sổ, hai tay chấp lại thành hình chữ thập, không ngừng ở trong lòng cầu xin ông trời, cầu xin ông trời đừng tàn nhẫn như vậy. Nếu như quả thật muốn ban tai họa gì xuống, thì hãy để một mình bà tới chịu đựng, bà tình nguyện giảm thọ, cũng không muốn Mạc Yên, con bà một lần nữa lâm vào chốn khổ nạn. Con bé còn trẻ như vậy, con bé chỉ vừa mới thoát khỏi đau khổ thôi, tại sao lại để cho con bé tiếp tục bị thương chứ?
Ông trời, cầu xin ông, xin hãy nhìn vào một người mẹ như con mà bỏ qua cho con gái của con đi!
"Tiểu Yên, bà đừng như vậy mà!"
Nghe được giọng nói của Nam Bác Thao, Bạch Yên chợt ngước mắt, câm hận nhìn chằm chằm ông, "Nếu như không phải lỗi của ông thì làm sao Yên nhi lại xảy ra chuyện như vậy chứ?"
Đây hết thảy đều là lỗi của Nam Bác Thao ông, nếu như không phải là lỗi của ông thì làm sao Yên nhi lại có chuyện chứ?
Nam Bác Thao chống lại tầm mắt của bà, trong lòng lại cảm thấy thống khổ và bi thương.
Kết quả này không phải là điều ông muốn, chẳng qua ông chỉ quá yêu bà, đời này của ông không có cách nào để bà ở bên cạnh, và cũng là đời này của Nam Bác Thao không có cách nào bù đắp lại nỗi tiếc hận này.
Lúc ông biết Mạc Yên là cốt nhục của mình, cái loại vui sướng như điên đó đã lấp đầy ông.
Cho nên, ông vội vã buông tất cả mọi chuyện, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây, mục đích chính là muốn xác nhận, ông, Bạch Yên, Mạc Yên và còn có một đoạn quan hệ và ràng buộc không thể xé bỏ vẫn tồn tại.
Chỉ là có như thế nào cũng không nghĩ ra, bởi vì Mạc Yên bị kích động quá độ mà dẫn tới bệnh tim tái phát...
Là ông quá nóng vội rồi!
Ông không nên để cho Mạc Yên tới, càng không nên để cho Mạc Yên núp ở chỗ đó trước, không nên để cô chính tai nghe được những ân oan đã qua của bọn họ, những chuyện cũ tốt đẹp xen lẫn khó chịu, cô làm sao chịu đựng được đây chứ?
Yên nhi, thật xin lỗi! Là ba có lỗi với con!
Trong lòng Nam Bác Thao tràn đầy tự trách, nhìn thấy đứa con gái của mình đang hấp hối ngã xuống đất, sớm không biết vì gì mà nước mắt của ông không nhịn được, thương tâm chảy xuống.
Trước khi xe cấp cứu còn chưa có chạy tới, vì Mạc Vấn cố gắng khổ cực cấp cứu, cuối cùng Mạc Yên cũng yếu ớt mở mắt ra.
Nhìn vẻ mặt quan tâm và lo lắng của Mạc Vấn ở trước mặt, nước mắt của cô lại chảy xuống, "Ba..."
Mạc Vấn nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở trên mặt của cô, "Con bé ngốc, con làm sao vậy? Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa? Đừng khóc, thân thể này của con phải tịnh dưỡng thật tốt, con kêu ba phải làm sao yên tâm đây?"
Nam Bác Thao vừa thấy Mạc Yên tỉnh dậy, mừng rỡ, muốn tiến lên nhìn Mạc Yên nhưng lại bị Bạch Yên dùng sức đẩy ra, "Ông tránh ra đi! Tránh ra! Nam Bác Thao, chuyện đã qua tôi có thể không so đo với ông, nhưng Yên nhi là đứa con hiểu chuyện và biết điều như vậy, ông thật sự nhẫn tâm muốn nhìn con bé dâng lên mạng sống của mình sao? Nam Bác Thao, coi như là tôi cầu xin ông đi, hai cha con các người hãy nhanh chóng cách xa chúng tôi ra! Giống như trước kia vậy, càng xa càng tốt, trả lại một mảnh bình yên cho chúng tôi, chúng tôi không muốn gặp lại các người, các người cũng đừng làm khổ chúng tôi nữa có được không?"
Trong mắt Bạch Yên đầy hận ý và thê lương, hai tròng mắt đều đỏ lên, vừa nói, vừa ở một bên nước mắt rơi như mưa.
Nam Bác Thao nhìn thấy, trong lòng lại cảm thấy từng trận đau nhói, rồi lại không phản bác lại được câu gì, chỉ có vẻ mặt thống khổ đứng ở nơi đó chịu đựng.
Xe cấp cứu rốt cuộc cũng gào thét tới.
Lúc Mạc Yên được đưa xuống dưới lầu, thì Mẫn Lạp cũng vừa tới nơi.
Chẳng những anh tới, mà còn có Nam Bá Đông đang bệnh và Nam Tinh cùng nhau chạy tới.
Nhìn thấy Mạc Yên tái nhợt suy yếu nằm trên băng ca, Nam Bá Đông chỉ cảm thấy tim cơ hồ hít thở không nỗi, lôi Nam Tinh, không để ý gì vọt tới trước mặt của cô, "Yên nhi..."
Anh vừa mới phát bệnh, hôm nay Mạc Yên lại như thế này, đây không phải được kêu là họa vô đơn chí sao?
Mạc Yên vẫn vô lực nhắm mắt lại, như nghe thấy tiếng kêu gào của anh, lông mi khẽ run, yếu ớt mở mắt ra.
Nhìn thấy bác sĩ đang ngăn hai người ở bên ngoài, lúc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nam Bá Đông và Nam Tinh, cô suy yếu nhìn bọn họ cười, "Em không sao! Đừng lo lắng!"
Giọng nói của cô rất nhỏ, không có sức! Nhưng Nam Bá Đông và Nam Tinh đều nghe rõ.
Mạc Yên cười xin lỗi với bọn họ, bây giờ cô cảm thấy mình yếu vô cùng, tay chân bủn rủn không có sức, hô hấp được một chút thì tim liền đau, mới vừa một giây trước, trái tim hít thở không thông mà đau đớn, giờ lại lan ra toàn thân, cô thật sự cho rằng mình đã chết!
Cô lại nhớ tới lời cảnh cáo của Độc Cô Thiên Nhai, anh nói: Yên nhi, tim của em không tốt là bởi vì vết súng năm đó để lại tổn thương, nhưng bây giờ em còn trẻ, cho nên nhất thời không thể nghĩ ra đó là vấn đề gì, nhưng em nhất định phải chú ý chăm sóc mình, chú ý tâm tình lắng đọng, ngàn vạn lần không được để bị kích động hoặc tức giận, nếu không một khi bệnh tái phát thì sẽ rất nghiêm trọng.
Cho nên lúc gần đi, Thiên Nhai đã đưa cho cô hai viên thuốc cứu mạng, chờ lúc cô gặp nạn thì dùng.
Thiên Nhai thật là tốt, cô vẫn luôn nhớ anh!
Chỉ là không nghĩ đến, tai họa ngầm mà Độc Cô Thiên Nhai đã nói lại phát tác nhanh như vậy.