"Này, anh gì ơi, anh tỉnh lại! Tỉnh lại đi!"
Mạc Hà cảm giác được một trận đau đớn, anh mới phát hiện anh đang bị người cấp bách bấm vào huyệt nhân trung (huyệt trên môi, dưới mũi). Anh chợt tỉnh dậy, lúc mới mở mắt ra, đầu óc anh có chút mơ màng, phía sau bả vai vừa động thì đau đến không thể chịu được, sức người kia ra tay cũng rất hung tàn.
Ngay sau đó, anh ở bên tai lại nghe thấy có người đang vui mừng kêu lên, "Tỉnh dậy rồi! Tỉnh dậy rồi!"
Mạc Hà lại một lần nữa nhắm mắt, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi hôn mê, sắc mặt của anh nhất thời trắng bệch, ánh mắt hướng về đống túi lúc nãy mua sắm đang nằm tán loạn trên mặt đất, anh lập tức nhảy dựng lên.
"Anh gì ơi, anh có khoẻ không?"
Mạc Hà nhàn nhạt quét mắt qua người hỏi, hỏi anh là một người công nhân thuỷ điện trẻ tuổi, bên cạnh anh ta còn có một người nữa, hai người đều mặc đồng phục của công ty.
Sắc mặt của Mạc Hà bình tĩnh, khoát tay với bọn họ, khí thế không giận mà uy của anh làm cho người công nhân thuỷ điện đó ngậm miệng, đứng ở một bên quan tâm nhìn Mạc Hà, mà không nói gì nữa.
Anh run tay sờ vào điện thoại ở trong túi quần, vẫn may là nó vẫn còn ở đây!
Lấy điện thoại di động ra, tay run rẩy bấm, Mạc Hà vội vàng bấm vào phím số , đó chính là cách gọi vào số Mạc Yên nhanh nhất, nhưng trong điện thoại một lần lại một lần vang lên giọng nói nhắc chở, "Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy..."
Tắt máy rồi...
Tim Mạc Hà bổng cuồng loạn, đôi mắt đỏ ngầu, nếu như Mạc Yên mà có xảy ra chuyện gì, anh cả đời cũng sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho mình.
Yên nhi, Yên nhi...
Anh ở trong lòng lại một lần kêu nhủ danh của Mạc Yên, mồ hôi lạnh một tầng lại một tầng đổ ra, đầu óc trống không một hồi, sau đó anh ngay lập tức tay run rẩy gọi điện thoại về nhà.
Người nhận điện thoại là Bạch Yên, "Xin chào!"
"Mẹ, Yên nhi...trở về nhà... chưa vậy?"Muốn bình tĩnh lại một chút, nhưng trong giọng nói của Mạc Hà vẫn còn rất run rẩy.
Anh thật sự rất sợ! Anh chưa bao giờ trải qua một nỗi sợ hãi như vậy ở trong đầu.
Yên nhi là bảo bối của hai nhà bọn họ, mà còn là bảo bối không ai có thể thay thế ở trong lòng anh.
"Yên nhi? Con bé chưa trở về!" Bạch Yên trả lời anh, nhưng liền nghe đến từng tiếng hít thở gấp rút ở trong điện thoại, nghe thanh âm của con trai có gì đó không đúng, trái tim Bạch Yên ngay lập tức nhảy lên một chút, vội vàng hỏi, "Tiểu Hà, đã xảy ra chuyện gì? Có phải Yên nhi xảy ra chuyện gì không?"
Mạc Hà cố gắng cầm nắm tay mới có thể định thần lại nói, "Mẹ, đã không thấy Yên nhi nữa, đã qua một tiếng rồi mà điện thoại của Yên nhi vẫn tắt máy, mẹ gọi cho mọi người đi tìm một chút đi, con sẽ gọi cho ba để thương lượng, xem phải làm sao bây giờ?"
Bạch Yên vừa nghe thấy Mạc Yên mất tích, thiếu chút nữa là hôn mê, nước mắt bỗng chốc dâng trào, ngay sau đó nghẹn ngào mắng, "Con, thằng bé này, đã xảy ra chuyện gì rồi, không phải đã bảo là sẽ coi chừng Yên nhi sao? Nếu như Yên nhi gặp một chút chuyện không hay xảy ra, con kêu mẹ phải sống sao đây?"
Thanh âm Mạc Hà mang theo đau đớn, nhỏ giọng nói, "Mẹ, con biết rồi, nếu như Yên nhi có chuyện gì xảy ra thì sẽ rất khó khăn để cho con chuộc tội. Chờ tìm được Yên nhi, mẹ muốn xử con thế nào cũng được, nhưng bây giờ, chúng ta cần phải tìm Yên nhi về trước rồi hãy nói, có được hay không?"
Bạch Yên chỉ có thể kìm chế trái tim đang gấp cùng đau, vội vàng cúp điện thoại, rồi điện từng người từng người tìm Mạc Yên.
Khi từng người từng người đều có đáp án là "Không có gặp Mạc Yên", Bạch Yên càng ngày càng tuyệt vọng.
Con bé là đứa con gái khéo léo hiểu chuyện, vạn nhất nếu có xảy ra chuyện gì, bà nên làm sao bây giờ? Trong bụng của con bé còn có em bé nữa!
Trong lúc này, Mạc Hà cũng cảm giác mắt cay cay, tim căng ra đến muốn nổ tung, trong cơ thể như có một con dã thú hung mãnh muốn xông ra, nhưng rồi lại bị nhốt, làm cho anh muốn điên khùng, muốn cao giọng rống to, muốn tìm được người đã tổn thương Mạc Yên, lại đem hắn hung hăng tiêu diệt, nghiền xương thành tro.
Sắc mặt của anh tái nhợt, tròng mắt đỏ ngầu, cả người lộ ra sát khí, làm cho hai thợ thuỷ điện kia liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau lùi lại vài bước, lo lắng nhìn anh.
Lúc điện thoại của Mạc Hà thông với Mạc Vấn, anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Ba, Yên nhi bị bắt cóc rồi!"
"Con nói cái gì?"Mạc Vấn ở đầu kia giật mình, ngay lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, "Yên nhi bị bắt cóc rồi?"
Bây giờ ông đang cùng với Tần Kiến Quốc vì Tần Thiên Nham và mấy vị đặc công đang vùi lấp ở Tam Giác Vàng mà nhức đầu. Mặc dù Tần Thiên Nham còn chưa bị bại lộ thân phận, nhưng ba người đặc công kia đã không liên lạc được rồi, nguy hiểm của Thiên Nham đang dần tiến tới gần anh.
Lúc vừa nghe tới tin Mạc Yên bị bắt cóc, trái tim ông nhảy lên, Tần Kiến Quốc ở bên cạnh nghe đến cũng hai mắt trừng trừng.
Mạc Vấn cố gằng kìm chế nhịp tim của mình, trầm giọng hỏi, "Chuyện khi nào?"
"Bốn mươi phút trước, con và Yên nhi đang dạo phố trong khu mua sắm Hữu Nghị, trong lúc chuẩn bị đi về từ cửa cầu thang đi xuống bãi đậu xe, ở cầu thang bị người phục kích, thủ pháp ra tay của đối phương rất chuyên nghiệp, chỉ một lúc sau khi con tỉnh dậy...đã không thấy Yên nhi."
Lúc Mạc Hà nói đến phần sau, tim anh nghẹn ngào, thiếu chút nữa nói không ra lời, cảm giác lo lắng, sốt ruột, áy náy, và tự trách giống như sóng thuỷ triều tràn ngập anh, vùi lấp cả người anh vào bên trong, làm cho anh gần như không cách nào hô hấp.
"Mạc Hà, con nghe đây, chạy nhanh đi điều tra lại máy thu hình của khu mua sắm, con xem thử có tìm ra manh mối gì không? Ba bây giờ sẽ gọi điện cho nhà ga và sân bay, để cho bọn họ giúp mình kiểm tra, sau đó nói tiếp! Con cũng đừng gấp gáp, cẩn thận một chút, nói không chừng có thể phát hiện ra một chút đầu mối."
"Dạ!"
Mạc Vấn cúp điện thoại, chán nản ngồi trên ghế, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.
Tần Kiến Quốc cũng nghe thấy điện thoại của Mạc Vấn, thấy Mạc Vấn sắc mặt tái xanh, trong lòng ông cũng tức giận sôi trào, ở thủ đô này, trong vòng một phần ba dặm, ai dám động tới con dâu của Tần gia ông chứ?
Giận tái mặt, Tần Kiến Quốc liền gọi điện cho trưởng cục công an của thành phố.
Ngay sau đó, mọi người đều nhận được lệnh điều tra và giám sát nghi phạm từ máy điện thoại trong nhà ga và sân bay, vô số cảnh sát, cũng nhanh chóng chạy thẳng tới nhà ga và sân bay.
Mặt ngoài của thủ đô rất yên bình, nhưng vì Yên nhi, mà đang ngầm dâng lên sóng to mãnh liệt.
Mạc Hà nhìn về phía Tần Kiến Quốc, ngưng giọng hỏi, " Bác Tần, bác nói thử là ai muốn hạ độc thủ lên người Yên nhi?"
Tần Kiến Quốc chắp tay sau lưng, ở trong phòng thong thả đi tới đi lui mấy vòng, ngay sau đó chợt nhìn về phía Mạc Hà, "Có phải hay không là...?"
Mạc Hà vừa nghĩ tới khả năng này, tức khắc chảy ra một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bạch, "Bác nói là...Tam Giác Vàng?"
Tần Kiến Quốc dùng sức gật đầu một cái, vẻ mặt ngưng trọng, "Con hãy thử nghĩ một chút, Yên nhi biết điều và hiểu chuyện như vậy, con bé là đứa bé được nuôi dạy tốt, nó tuyệt đối sẽ không gây chuyện, mà nói lại, ở thủ đô này có ai mà không biết con bé là hòn ngọc trên tay của hai nhà chúng ta chứ, người nào thấy nó mà không cho nó mấy phần sắc mặt, có ai lại có lá gan dám động tới con bé? Hơn nữa, Yên nhi lại vừa vặn đúng lúc này mất tích, trừ bỏ bọn họ, bác không thể nghĩ tới khả năng nào được. Mau lên! Chúng ta cần nhanh chóng gọi điện thoại hỏi sân bay kia thử, có máy bay riêng từ Thái lan đậu ở đây hay không?"
Tiếc là, bọn họ gọi đến sân bay, sân bay đầu bên kia trả lời chắc chắn là---không có!
Tần Kiến Quốc trầm ngâm một hồi, lại hỏi đầu kia, "Làm phiền cho tôi tra một chút, hôm nay tất cả máy bay trực thăng cách biên giới là từ đâu tới, và đi về hướng nào không?"
Phía sân bay trả lời, "Hôm nay có ba máy bay trực thăng xin đỗ xuống, một cái là từ New York tới và sẽ trở về New York, một cái nữa từ Vancouver tới và trở về Vancouver, còn cái còn lại là từ Singapore tới, và đường về được đăng ký là Singapore."
Tần Kiến Quốc vừa nghe đến Singapore thì giật mình, "Rất tốt, còn nữa, ba máy bay trực thăng này đã cất cánh hay chưa?"
"Máy bay trực thăng từ Singapore ghi lại, từ hai mươi phút trước đã cất cánh, hướng đi chính là Singapore."
"Tập trung vào nó cho tôi, và liên lạc với phía Singapore xin hỗ trợ điều tra! Chúng tôi sẽ đến sân bay ngay lập tức."
"Dạ."
Thấy Tần Kiến Quốc cúp điện thoại, Mạc Vấn ôm một tia hy vọng hỏi, "Lão Tần, chúng ta có phải hay không đã nghĩ sai rồi?"
Tần Kiến Quốc lắc đầu, "Nếu như Yên nhi thật sự bị người kia bắt đi, có thể khẳng định là những đặc công kia chẳng những xảy ra chuyện, mà bọn họ còn không thể chống chọi, nếu như lúc này mà Yên nhi rơi vào trong tay bọn họ..."
Tần Kiến Quốc không nói thêm được gì, ngước đầu, liền đem nước mắt ẩm ướt trong nháy mắt giấu đi, trong bụng Yên nhi còn có huyết mạch nhà họ Tần của bọn họ, nếu như con bé xảy ra chuyện...
Chỉ mong, tất cả còn kịp!