Hoắc Vi Vũ có chút giật mình nhìn anh hôn cô ở trước mặt người khác, xung quanh mọi người đang nhìn đó.
Mặt cô hơi đỏ.
Máu trong đầu như tuôn ra, đầu óc mơ màng.
Nếu cô đáp lại anh, để cho anh thoải máo, có thể yêu cầu sẽ dễ dàng được đáp ứng hay không?
Cô vô cùng chán ghét màu trắng, màu trắng đại biểu cho chết chóc.
Hoắc Vi Vũ nhắm hai mắt lại, hôn đáp lại anh, chủ động ngậm chặt bờ môi của anh.
Cố Cảo Đình dừng một chút, lưng cứng ngắc, kinh hỉ nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ nhìn anh không động, mở to mắt.
Cố Cảo Đình lại hôn lên môi cô.
"Tôi không thích những bộ quần áo này." Hoắc Vi Vũ khẩn trương nói.
Cố Cảo Đình dừng lại, "Uh`m" một tiếng, "Một lát dẫn cô đến thời trang quốc tế Thủy Thiên chọn váy. Bộ này cũng quá hở rồi."
Hoắc Vi Vũ đứng lên, cách anh rất xa, lau dấu vết của anh để lại trên môi cô.
Cô nên cám ơn Nhan Sơ đã chọn lễ phục cho cô, mới không cần mặc nguyên một màu trắng.
Cố Cảo Đình cũng đứng lên, nhìn về phía Nhan Sơ.
Trong ánh mắt anh không còn cuồng nhiệt vừa rồi, trở nên lạnh lùng cùng lãnh khốc, phân phó nói: "Ngoại trừ bộ trên người cô ta những bộ khác không cần lấy, gói đồ trang điểm lại đi."
"A.... Được,tôi tính tiền." Nhan Sơ kỳ nhìn thoáng qua khuôn mặt không chút thay đổi của Hoắc Vi Vũ, đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy máy tính tính tiền một lần nữa.
Điện thoại của Hoắc Vi Vũ vang lên cô nhìn hiển thị trên màn hình, tưởng rằng công ty phỏng vấn điện thoại tới, liền nghe máy.
"Xin chào, tôi là người trong bệnh viện ở Á Thái, xin hỏi cô có quen biết Ngụy Ngạn Khang hay không? Anh ấy bị tai nạn giao thông, đã hôn mê bị đưa vào phòng cấp cứu, vẫn gọi tên của cô, chúng ta tìm được số của cô ở trong điện thoại của anh ấy, cô có thể tới đây không?" Ý tá một hơi nói xong.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất ảm đạm dao động trong mắt.
Chậm rãi, cô nhìn về phía Cố Cảo Đình đang tính tiền.
Có một số việc, không thể nào lựa chọn, nhưng là có một số việc, cô có thể lựa chọn kết thúc.
Ngụy Ngạn Khang bên kia, cô không muốn tiếp tục dây dưa nữa, nên cùng anh ta hoàn toàn kết thúc.
"Gửi số phòng của anh ta vào điện thoại tôi đi." Hoắc Vi Vũ gọn gàng linh hoạt nói, cúp máy đi về phía dưới lầu.
Nhan Sơ nhìn Hoắc Vi Vũ đi, cũng không nhắc nhở, mỉm cười nói với Cố Cảo Đình: "Tổng cộng là 228 vạn."
Cố Cảo Đình đem thẻ vàng đưa tới.
Nhan Sơ quẹt thẻ, nhìn như tùy ý nói: "Tôi vừa rồi chọn lễ phục cho cô ấy có nói là ngài rất thích màu trắng, nhưng cô ấy nói, cô ấy ghét nhất là màu trắng, đây là có chuyện gì?"
“Cô nên chọn lễ phục theo màu mà cô ấy thích, hơn nữa, tôi cũng không quá thích màu trắng." Cố Cảo Đình lãnh đạm nói.
Nhan Sơ xấu hổ, kéo kéo tươi cười, "Vậy cô ấy thích màu gì?"
"Hồng." Cố Cảo Đình đơn giản một chữ, nói lại leng keng có lực, rất kiên định cùng tin tưởng.
"Lần sau tôi sẽ chọn lễ phục cô ấy thích, thiếu tá có thể tới xem lần nữa, tôi đảm bảo cô ấy mặc vào rất gợi cảm, tôi có thể chụp vài tấm hình cho ngài." Nhan Sơ mỉm cười nói.
"Không cần, " Cố Cảo Đình trầm giọng nói: "Tôi không hy vọng cô ấy quá xinh đẹp."
Nhan Sơ: "..."
Cố Cảo Đình xoay người, không nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, anh nhíu mày.
Điện thoại anh có tin nhắn.
Anh nhìn là Hoắc Vi Vũ, mở ra.
"Ngày mai gặp." Hoắc Vi Vũ lời ít mà ý nhiều nói.
Cố Cảo Đình cười nhạo một tiếng, nhanh chóng gửi tin lại, "Ở cửa chờ tôi, tôi không nói lần thứ hai."