“Anh giúp đỡ cô ấy sao? Các người làm gì trong bụng liền hiểu rõ.” Ngụy Ngạn Khang đỏ mắt nói.
“Chúng tôi làm cái gì!” Cố Kiều Tuyết hùng hồn nói: “Anh nghe lời từ một bên nói xong đi chỉ trích chúng tôi.”
“Lời từ một bên?” Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn Cố Kiều Tuyết.
Cố Kiều Tuyết khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn Hoắc Vi Vũ, trào phúng nói:
“Sao lại có người da mặt dày như vậy, nói bậy bạ, đảo ngược phải trái, cho cô tiền, còn không bằng cho một con chó, chó còn vẩy đuôi trung thành với chủ, còn cô thì qua cầu rút ván.”
“Tôi không có qua cầu rút ván, cô tin hay không thì tùy.” Hoắc Vi Vũ lười giải thích, đi ra ngoài.
Cố Kiều Tuyết cản Hoắc Vi Vũ lại: “Hiện tại tất cả mọi người đều ở đây, nói cho rõ ràng đi, cô không cần ra vẽ, dì cho cô 10 vạn, cô có cầm không.”
“Tôi lấy rồi.” Hoắc Vi Vũ không phủ định nói.
“Cô đồng ý với dì cái gì, về sau không dây dưa với anh Khang nữa, bây giời cô đang làm gì vậy!” Cố Kiều Tuyết chất vấn.
“Vậy tôi sẽ nói rõ cho cô, tôi đến đây làm cái gì.” Hoắc Vi Vũ quay đầu, nhìn Ngụy Ngạn Khang, lạnh lùng nói:
“Tôi và anh không thể nào ở cùng với nhau, vĩnh viễn sẽ không có khả năng này.”
Trong lòng Ngụy Ngạn Khang rơi lộp bộp, lui về sau một bước.
“Vậy sao cô còn ở đây dây dưa với vị hôn phu của tôi.” Cố Kiều Tuyết ngang ngược nhìn Hoắc Vi Vũ.
“Cố Kiều Tuyết, cô có biết dây dưa là gì không, tôi cũng không đứng chung một chỗ dây dưa mập mờ với vị hôn phu của cô, nếu cô cứ khăng khăng như vậy, về sau cô cứ một mực sống dưới cái bóng của tôi, đáng đời cho cô phải sống dưới bóng của người khác.” Hoắc Vi Vũ nghiêm nghị nói, trừng mắt nhìn Cố Kiều Tuyết.
Cố Kiều Tuyết lắc lắc Hoắc Vi Vũ, móng tay bấu vào da thịt của cô, kích động nói:
“Tôi không cho phép cô gả cho anh tôi, không cho phép cô qua mặt tôi, cô dựa vào cái gì mà xuất hiện trước mặt tôi, tôi cho cô tiền, cô biến đi cho tôi, cút cút.”
“Người nên cút là cô.” Hoắc Vi Vũ hất tay Cố Kiều Tuyết ra: “Cô cho rằng tôi muốn nhìn thấy cô, là ai bước vào cuộc sống của ai trước, là ai cướp người đàn ông tôi, là ai hùng hổ dọa muốn bắt cóc tôi, đừng có ép bức tôi, nếu không, tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
“Vậy nên cô mới lật lọng, cầm tiền của tôi, còn đến dây dưa với con tôi.” Nạp Lan Tĩnh Oánh nói giúp cho Cố Kiều Tuyết.
“Hồi nảy tôi nói dì nghe không hiểu sao? Là đầu óc của dì có vấn đề, hay lỗ tai có vấn đề?” Hoắc Vi Vũ không khách khí mắng lại.
“Đây là thái độ với trưởng bối sao? Tố chất của cô thật khiến cho người ta muốn rơi mắt kiếng, trách không được ba của cô bị cô làm cho tức chết.” Nạp Lan Tĩnh Oánh lạnh lùng nói.
Bàn tay Hoắc Vi Vũ vung lên hướng mặt Nạp Lan Tĩnh Oánh tát tới.
Tay còn chưa đụng mặt Nạp Lan Tĩnh Oánh đã bị Ngụy Ngạn Khang nắm lại.
“Là mẹ của anh.” Ngụy Ngạn Khang u ám nói.
Mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng, mắt ngập nước, nghiếp răng nghiến lợi nói:
“Chúc mừng anh, còn có mẹ, có ba.”
Trong lòng Ngụy Ngạn Khang căng thẳng, cảm giác được cô đau nhức, buông lỏng tay ra, lo lắng nhìn Hoắc Vi Vũ:
“Ngày giỗ của cha em, sắp tới rồi phải không?”
“Cút đi.” Hoắc Vi Vũ rút tay mình lại, dứt khoát đi ra ngoài.
“Tiểu Vũ, tiểu Vũ.” Ngụy Ngạn Khang hô.
“Nhớ kỹ lời tôi nói, nếu anh không làm được..” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn Ngụy Ngạn Khang: “Tôi sẽ làm anh mất hết tất cả.”