Anh khó chịu ôm eo của cô.
Một lần nữa đoạt lại quyền chủ động, hôn lên môi của cô,
Trên trán, trên mũi, đều dính đầy mồ hôi.
Khi ôm cô vào trong ngực, anh căn bản không nhịn được.
Hoặc là nói, anh hoàn toàn không muốn nhịn đi.
Anh đã muốn mấy chục năm rồi, có lẽ, sớm hơn...
Cô mềm mại, cô cẩn thận, cô trơn bóng nhẵn nhụi, nằm ở trong lòng bàn tay anh.
Hô hấp của anh càng dồn dập, khát vọng càng sâu hơn, buông môi của cô ra, hôn dọc theo bờ môi đi xuống.
Hoắc Vi Vũ vô tình phát ra âm thanh yêu kiều.
Thanh âm này, mang theo mê hoặc làm say lòng người, dường như làm cho người ta bị đầu độc trong cơ thể xinh đẹp của cô.
Vẻ mặt của Cố Cảo Đình căng thẳng, cúi người... (nơi này bổ não)
Hoắc Vi Vũ cảm thấy cả người đều nóng lên, như bị sốt, có cảm giác lạ lẫm từ trên ngực truyền đến, như là ngã bệnh, như nhũn ra, một chút sức lực cũng không có.
Hoắc Vi Vũ mềm nhũn nói: "Khó chịu."
Cố Cảo Đình dừng lại, lo lắng nhìn về phía cô, trong mắt không có mất đi ánh sáng tình dục, "Khó chịu ở đâu, không thoải mái sao?"
Hoắc Vi Vũ khịt khịt mũi, nói: "Nước lũ tràn bờ đê rồi, đều bị dìm ngập rồi, bọn họ ngồi máy bay rời đi, chỉ có một mình tôi ở lại, tôi sắp bị chết đuối rồi."
Cố Cảo Đình: "..."
Anh không nên muốn cô trong lúc cô đang ngủ.
Đợi cô tỉnh lại, không phải sẽ hận chết anh sao.
Muốn, thì anh nên muốn cô trong khi cô tỉnh táo.
"Không đâu, không lẽ cô đã quên mình cũng có máy bay rồi hả?" Cố Cảo Đình nằm xuống dụ dỗ.
"Cố Cảo Đình lấy đi rồi." Hoắc Vi Vũ càng thương tâm, lông mi khẽ run, bĩu môi.
Cố Cảo Đình bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Rốt cuộc cô vẫn không tin tưởng vào anh.
"Không có, tặng cho cô rồi thì là của cô, không có ai lấy lại đâu." Anh xác định nói.
Hoắc Vi Vũ không nói, yên tĩnh hơn, nằm một hồi, lại ngủ rồi.
Cô ngủ ngon, còn anh thì nằm gối đầu nhìn anh bạn nhỏ cảm thấy khó ngủ, đang duỗi cổ đáng thương nhìn anh.
Cố Cảo Đình nhìn cô ngủ say sưa, đắp chăn giúp cô, sau đó đi vào toilet.
Thật lâu về sau, trên người tản ra hơi lạnh quay về.
Cả đêm
Anh ngủ không được ngon giấc, rõ ràng đã tắm nước lạnh rồi, hiệu quả lại vô cùng nhỏ bé, ôm cô một cái, người anh em muốn thức tỉnh nữa rồi.
Đúng 5h sáng, anh liền ra ngoài chạy bộ.
Lúc chạy bộ, anh nhận được điện thoại của Nhan Diệc Hàm.
"Nói." Mới sáng sớm, tính tình của Cố Cảo Đình không được tốt lắm, cơn tức rất lớn.
"Không phải anh đang vận động với cô bé kia sao, không kiên nhẫn như vậy sao." Nhan Diệc Hàm trêu chọc nói.
Nếu anh có thể làm vận động với Hoắc Vi Vũ, điện thoại cũng sẽ không nghe đâu.
Cũng sẽ không nghe anh ta cười nhạo?
"Chuyện gì." Cố Cảo Đình bực bội nói.
"Tố chất cơ thể của cô bé đó có chút kém, anh nên kiềm chế chút, vận động cũng phải từ từ trở lại, đừng tàn nhẫn quá đó." Nhan Diệc Hàm đề nghị.
Cố Cảo Đình dừng bước lại, giọng nói lạnh lùng nói: "Trọng điểm."
"Vừa rồi có một người tên Y Phương Phương gọi điện thoại cho tôi hỏi thăm tình huống của Tri Dao, mặc dù tôi không có nói gì, nhưng tôi cảm thấy anh nên nói với Tri Dao, kêu cô ấy cẩn thận chút." Nhan Diệc Hàm nhắc nhở.
"Tôi đã biết." Cố Cảo Đình mặt không đổi sắc nói, xoay người chạy về phía nhà.
Anh đứng ở đầu giường nhìn Hoắc Vi Vũ.
Cô vẫn còn ngủ say trên giường, một chân ở bên ngoài, kẹp lấy chăn.
"Vi Vũ, rời giường." Cố Cảo Đình kêu.
Cô không cảm giác, mí mắt cũng không động một chút.
Cố Cảo Đình cúi người, nắm cằm của cô, bờ môi chính xác rơi vào trên môi của cô.