Cô cảm giác được nhiệt độ của anh, thông qua da thịt, truyền một xíu qua cho cô.
Làm cho cô không cảm thấy lạnh như trong mơ nữa.
Cô tham luyến phần ấm áp này, gặm nuốt môi của anh.
Cô muốn anh, muốn anh nhiều hơn nữa.
Chỉ có anh bên cạnh, mới làm cô cảm thấy mình không cô độc, không hoảng sợ.
Hoắc Vi Vũ từ từ trượt xuống hầu kết của anh.
Đầu lưỡi quấn quanh ở đó, giống như đang ăn bánh pudding rất ngon.
Cố Cảo Đình cảm thấy một cỗ nhiệt huyết tăng lên.
Thân thể càng ngày càng khẩn trương, căng thẳng.
Miệng đắng lưỡi khô.
Hầu kết nhấp nhô.
Cô không bắt được hầu kết của anh nữa.
Dứt khoát, vén áo của anh lên, học bộ dạng của anh lúc trước, gặm cắn ngực của anh.
Do cô, ngực của anh tạo nên từng mảnh kiều diễm, một đợt lại một đợt.
Cố Cảo Đình nhìn cô trước người, dung túng cho cô tiếp tục làm.
Anh thích cô như vậy, hoặc là, cuồng dã hơn nữa.
Hoắc Vi Vũ di chuyển qua phải, đầu lưỡi lưu luyến, từ từ cắn vào trung tâm ở ngực anh.
Cố Cảo Đình kêu lên một tiếng đau đớn, hô hấp tăng thêm.
Bây giờ, cô giống như một tiểu yêu tinh, khiến anh không thể kháng cự.
Nhiệt độ trong miệng cô rất cao.
Anh có thể cảm nhận được, mãnh liệt, máu nóng chạy tán loạn.
Nóng, trên mũi rỉ ra một tầng mồ hôi.
Anh sợ cô nhận nhầm người, nên mới đối với anh như vậy.
Cố Cảo Đình nâng cằm của cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt mông lung xinh đẹp của cô, giọng nói khàn khàn:
"Hoắc Vi Vũ, biết tôi là ai không?"
"Cố Cảo Đình." Cô bối rối nhìn anh.
Không hiểu.
Cô làm không tốt sao?
"Biết mình đang làm gì không?" Cố Cảo Đình hỏi.
Cô rất thẹn thùng, liếm môi một cái, nhìn bờ môi hồng nhuận phơn phớt của anh, ánh mắt có chút tan rã.
Vì phát sốt, mặt cô rất đỏ, vô cùng đáng yêu, giốnng như trái táo đỏ.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm nói:
"Tôi thích anh, không thích thì đẩy tôi ra là được?"
Một lời của cô, làm anh điên cuồng.
Cố Cảo Đình mừng như điên, ánh mắt sáng như trăng, cực kỳ động tình.
"Tiểu Vũ, cô nói gì?" Cố Cảo Đình hỏi lại, rất sợ mình nghe nhầm.
"Tôi thích anh." Hoắc Vi Vũ nói khẽ.
"Thích ai, Hoắc Vi Vũ thích ai?" Cố Cảo Đình truy vấn, cảm xúc cuồn cuộn, chìm ngập trong vui mừng.
"Cố Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ mê mang nói, "Nhưng không phải anh thích Phùng Tri Dao sao?"
Còn chưa kịp nói câu sau, anh đã kích động hôn lên môi cô.
Tay kéo sau gáy của cô, trở mình.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy choáng váng, đầu gối lên tay anh.
Trên mặt đều là hơi thở của anh, tiến vào trong lục phủ ngũ tạng.
Nụ hôn của anh nóng bỏng hung mãnh, giống như muốn hòa tan cô ra.
Hoắc Vi Vũ mơ mơ màng màng, vòng tay lên gáy anh.
Như một lời mời, tác động qua lại.
Dưới ánh đèn, hai người quấn vào nhau.
Cô thở hồng hộc rơi vào trên mặt anh.
Cố Cảo Đình mò tay vào trong áo sơ mi của cô.
Áo bra của cô liền bị anh gỡ ra, anh liền dễ dàng bao phủ lấy ngực của cô.
Tay vặn lấy, giống như là hoàn toàn vì anh mà to lên.
Hoắc Vi Vũ yêu kiều hừ một tiếng, kéo dài uyển chuyển.
Đối với anh mà nói, càng làm anh thêm kích động.
Mồ hôi từ cằm nhỏ xuống da thịt của cô.
Anh muốn biết, cô đã chuẩn bị kỹ càng chưa.
Bàn tay dọc theo mép quần đi vào...