“Họ đã bỏ rơi em, tại sao em phải tìm lại họ?” Tâm Dao đặt chiếc vòng xuống bàn, nói là thế nhưng ánh mắt vẫn có chút tiếc nuối.
“Thật ra anh đã cho người tìm hiểu rồi.” Vĩ Thành nâng mặt cô lên, báo cho cô thông tin của mình.
Từ cái lúc anh nhận định cô sẽ là vợ mình, những hướng đi và thân phận của cô đều được anh sắp xếp.
Anh muốn xem thử ai là người đã bỏ rơi cô.
“Thật sao ạ?” Tâm Dao nắm chặt lấy tay của Vĩ Thành, hỏi một cách hấp tấp.
Nhận ra chính mình gấp gáp cỡ nào, cô liền đỏ mặt.
Vĩ Thành xoa đầu Tâm Dao, sau đó nói cho cô vài tin tức mà anh biết được.
Họ đã truy xét từ nhà họ Lý, một mặt khám nhà cho vụ án triệt phá đường dây buôn bán thuộc lậu, mặt khác tìm kiếm thông tin của cô.
Nhưng thứ họ thấy chỉ là vài ba tờ giấy ký kết đơn giản, thậm chí là vô nghĩa đến mức không có hiệu lực.
Nhà họ Lý thành công nhận nuôi, nói đúng hơn là lừa cô nhi viện để đón cô đi.
Đám người của Vĩ Thành lần nữa trở về cô nhi viện, rồi cũng chỉ nghe lại việc nhặt được Tâm Dao ở bụi cây với cơ thể không còn tí sức lực nào.
Càng lần mò đi xa hơn, cuối cùng họ cũng tìm hiểu được ngày hôm đó, có đám người rượt đuổi nhau, vài đứa trẻ trên xe la hét inh ỏi.
Cửa xe bất ngờ bị tác động mạnh mà sứt ra, khiến một đứa rớt mạnh xuống, may mắn chỉ chày xước, nhưng tình hình hỗn loạn khiến không ai chú ý rằng đứa bé đó đã biến mất.
Theo người dân mô tả lại, đứa bé đó mặc chiếc váy y hệt dáng hình của cô khi mẹ của cô nhi viện tìm thấy cô.
“Em từ trên xe rơi xuống sao?” Tâm Dao lắp bắp, bỗng nhiên đầu đau như búa, một vài kí ức mơ mơ hồ hồ cứ hiện về, công viên, bãi cỏ, người đàn ông xa lạ.
“Dao, em không sao chứ?” Vĩ Thành hốt hoảng, bế Tâm Dao lên giường cho cô nghỉ ngơi.
“Đầu em đau quá, có cái gì đó rất kỳ lạ, hình như em đã quên một việc.” Tâm Dao nhíu mày, đầu vẫn cứ ong ong lên.
“Em nghỉ ngơi trước đi đã, mọi chuyện đã có anh lo.” Vĩ Thành đỡ cô nằm xuống, sau đó ôm lấy cô, dỗ dành cô vào giấc ngủ.
________________
Thím Hoàng ngồi ở phòng khách, ánh mắt cứ hướng về phía khoảng không, cái nơi mà thím với đứa con gái xấu số từng vui đùa với nhau.
Chú Hoàng vừa gọi điện thoại để sắp xếp công việc ở đất nước tiếp theo họ sẽ đặt chân tới, thấy thím thất thần như thế sau bao nhiêu năm thì cũng chỉ có thể thở dài.
“Bà à…”
“Nếu con gái mình còn sống, có lẽ cũng cỡ như tiểu thư Tâm Dao kia.” Thím Hoàng lẩm bẩm, dựa đầu vào vai chồng.
“Ừm, chắc sẽ xinh như cô ấy.” Chú Hoàng mỉm cười, vòng tay ôm vợ mình.
Cả hai đi từ nước này sang nước khác, giúp đỡ bao nhiêu đứa bé cũng chỉ để nguôi ngoai tấm lòng mất con.
Sau tai nạn kia, thím Hoàng vừa bị trầm cảm, vừa mất đi khả năng mang thai nhưng chú vẫn một mực ở bên cạnh dù nhiều lần thím yêu cầu li dị.
Họ cứ sống với nhau, bình ổn cho đến bây giờ.
“Không hiểu vì sao mỗi lần em nhìn cô ấy thì có cảm giác rất lạ, có cái gì đó…” Thím Hoàng phân vân không biết nên dùng từ sao cho đúng.
“Rất thân thuộc?” Chú Hoàng hỏi lại.
“Đúng vậy, sẽ lo lắng, bồn chồn khi cô ấy bị thương, vui khi thấy cô ấy cười, chắc do em nhớ con quá rồi.” Thím Hoàng ủ rũ.
Chú Hoàng chưa kịp an ủi, người trợ lý đi với hai vợ chồng chú từ thuở xưa tới giờ lập tức chạy vào bên trong với vẻ hốt hoảng.
“Sao vậy Minh Đức? Ông chạy từ từ thôi, có tuổi cả rồi.” Chú Hoàng nhíu mày, căn dặn người bạn già rồi nhìn xấp tài liệu đang cầm trên tay của ông ấy mà hỏi: “Ông đem gì tới vậy?”
“Bảng…” Trợ lý Minh Đức thở hổn hển, sau đó ngồi xuống ghế để nghỉ mệt: “Bảng xét nghiệm ADN.”
“Coi làm gì chứ, từ trước đến giờ biết rõ là không có hi vọng rồi.” Thím Hoàng rơm rớm nước mắt, trong lòng đã chất chứa đủ sự thất vọng.
“Bà nghĩ… hộc hộc… không có gì thì tôi… hộc hộc… chạy như bị ma đuổi để làm gì?” Trợ lý Minh Đức trừng mắt, uống hết ly trà từ tay chú Hoàng.
“Ý ông là sao?” Chú thím Hoàng ngẩn người, lập tức hỏi lại.
“Kết quả trùng khớp là chín mươi chín chấm chín phần trăm.” Minh Đức vừa nói xong, đã không còn thấy tập tài liệu trong tay mình nữa.
Chú thím Hoàng nhanh chóng mở ra, xem kết quả xét nghiệm bên trong, quả như trợ lý nói không sai, bên dưới còn có dòng kết luận có huyết thống mẹ con và huyết thống cha con.
Hai người run rẩy, cầm không nổi tờ giấy, cố gắng trấn an bản thân mà hỏi: “Là… là ai?”
___________________
Tâm Dao đi đi lại lại, sau đó muốn chạy trốn nhưng rất nhanh đã bị Vĩ Thành giữ tay lại.
Đêm qua, cô thế mà lại mơ về lại những chuyện của lúc nhỏ, dù mơ hồ nhưng cô biết địa điểm cuối cùng cô gặp ba mẹ mình chính là ở công viên thành phố.
Đó là lí do vì sao hôm nay anh muốn dẫn cô lại nơi đó, để cô tìm kiếm lại chút kí ức mỏng manh kia.
“Em…”
“Có anh ở đây, đừng sợ.”
Tâm Dao gật đầu, cùng đến công viên thành phố với Vĩ Thành.
Hai người mua vé, thành công tiến vào bên trong.
Cô ngước mắt nhìn xung quanh, khung cảnh hiện tại cùng khung cảnh cũ dần hiện lại trong đầu, như một bức tranh tua ngược để tìm kiếm điểm khác biệt.
Tâm Dao đi phía trước, Vĩ Thành cất bước theo sau.
Cô thẩn thờ như một đứa trẻ lạc đường, khi nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ thì trong đầu vang lên câu nói khiến cô phải lẩm bẩm theo.
“Em từng nói em muốn chơi ngựa gỗ.”
Ký ức quay về lúc Tâm Dao còn là đứa trẻ vô tư, dắt tay của mẹ mình chạy về phía vòng quay ngựa gỗ, nũng nịu đòi chơi, còn ba cô sẽ là người chi tiền mua vé cho cả nhà, nhưng vẫn không thể nhìn ra được khuôn mặt của họ.
Vĩ Thành tiếp tục đi theo Tâm Dao, lại thấy cô dừng ở quầy bán kẹo bông gòn, rồi nghe cô lẩm bẩm lần nữa: “Em cũng từng nói em thích ăn kẹo bông gòn.”
Hình ảnh ấy tiếp tục ùa tới, ba cô bồng cô trên tay, còn mẹ sẽ là người chọn màu sắc kẹo bông gòn theo sở thích của cô, dường như cô đã nhìn thấy được nửa khuôn mặt của họ.
Hai người cứ đi như thế trong vô định, không chơi trò chơi nào, không mua bất cứ thứ gì, chỉ để cho cô khơi gợi lại kí ức ẩn sâu.
Đầu càng lúc càng nhức, cô xém ngã ra sau nhưng lập tức được anh đỡ lấy.
“Mình ngồi nghỉ tí đi em.” Vĩ Thành dắt Tâm Dao ngồi xuống ghế, sau đó khui chai nước cho cô.
Ngay khi đó, bên tai Tâm Dao nhất thời vang lên tiếng kèn trống inh ỏi khiến cô sững người.
Cô đã từng nghe thấy nó, lập tức quay lại nhìn, đoàn diễu hành đang đi giữa hai hàng người, còn cô cứ thế mà chạy lại, mặc kệ tiếng kêu lớn của Vĩ Thành ở phía sau.
Tâm Dao biết vì sao rồi, khoảnh khắc này là lúc cô lạc cha mẹ mình.
Cô cứ chạy trong vô định, ánh mắt đảo xung quanh tình kiếm bóng hình quen thuộc.
Trong kí ức, người đó búi tóc cao, mặc chiếc áo màu xanh dương xinh đẹp, cứ tiến về phía trước rồi bàn tay của cả hai tách rời nhau ra giữa dòng người chen chút, sau đó có một người xa lạ chụp lấy vai cô rồi kéo cô đi.
Cô chợt khựng lại, ở hiện tại, cô lần nữa nhìn thấy bóng dáng y hệt đó, nhưng lần này không còn ai ngăn cản, cô cứ thế đẩy đám người ra, tiến về trước.
“MẸ!”
Thím Hoàng lẫn thẫn giữa dòng người, ngày hôm qua đối với thím vẫn là một cú sốc lớn.
Hôm nay, thím cùng chồng đến lại nơi cuối cùng lạc mất đứa con gái xấu số, mặc lại bộ đồ y hệt ngày định mệnh đó chỉ để ôn lại kỉ niệm.
Tiếng kèn trống luôn là thứ thím ghét nhất, chỉ vì nó mà tay thím với tay con gái không còn có thể nắm lấy nhau lần nào nữa.
Nhưng đột nhiên trong tiếng ồn đó, thím lại nghe thấy tiếng gọi thân thương, thôi thúc thím phải quay người lại.
Hai ánh mắt kinh ngạc nhìn nhau, thím Hoàng run rẩy: “Tâm Dao…”
Trong một khoảnh khắc ấy, hình ảnh khuôn mặt của thím Hoàng cùng người mẹ của quá khứ đồng nhất với nhau.