Tâm Dao bước xuống xe buýt, lững thững đi vào trường với tâm trạng bình yên hơn, lâu lâu vô thức mỉm cười ngọt ngào.
Ánh nắng vờn lên mái tóc đen dài của cô tạo độ sáng bóng dưới con mắt của nhiều người khiến họ phải ngoảnh lại nhìn cô không ít lần.
Có lẽ khi một người được yêu thương và trân trọng, năng lượng họ toả ra vô cùng sạch đẹp, dễ dàng thu hút người khác.
“Cướp! Cướp!” Tiếng la thét thất thanh tràn đầy sự hoảng hốt vang vọng phía sau lưng Tâm Dao khiến cô cứng cả người lại.
Quay lại nhìn, một cô gái bận chiếc áo trắng gắn lông vũ cùng chiếc váy cúp A ngắn ngang đùi, trên chân là đôi giày cao gót bảy phân đang điên cuồng chạy phía sau một người đàn ông cầm chiếc túi hàng hiệu LV.
Tâm Dao nhíu mày, sau đó né sang một bên khiến ai cũng tưởng cô không muốn lo chuyện bao đồng và nhường đường cho kẻ trộm.
Giây sau, kẻ trộm sắp vượt qua mặt cô thì bị thứ gì đó ngáng chân khiến hắn sắp té nhoài ra đất, nhưng một lực kéo nắm lấy cổ áo hắn rồi quăng mạnh xuống đất.
(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí.
Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc.
Xin cảm ơn.)
Kẻ trộm nằm bẹp ra đường, ánh mắt vẫn chưa hết bàng hoàng và tự hỏi chuyện gì vừa diễn ra, thì đã thấy Tâm Dao nhìn xuống hắn với ánh mắt lạnh nhạt như tử thần.
Hắn run rẩy, chưa kịp làm gì trong khi cô đã tẩn cho hắn thêm một cú rồi giật lại túi xách và phủi bụi nó.
Cô gái kia cũng đồng thời chạy tới và thở hổn hển rồi nhận chiếc túi từ tay Tâm Dao: “Cảm ơn.”
Sau đó, cô ta cũng không quên đá vào chân kẻ trộm một cái cho hả giận nhưng không để ý rằng thái độ của Tâm Dao đã thay đổi.
Cô ta quay sang nhìn cô rồi nở nụ cười tinh nghịch: “Tôi mời cậu cái gì để trả ơn nhé.”
“À, cái này…” Tâm Dao định bảo không cần và rời đi nhanh chóng nhưng cô gái này lập tức nắm lấy cánh tay của cô rồi kéo cô về phía quán nước.
Tâm Dao miễn cưỡng đi theo, nhưng không ai ngờ tới cô gái trước mặt lại từng cùng cô đụng độ ở kiếp trước.
Cô ấy chính là vị hôn thê có máu ghen điên loạn của Nhật Hào, tên là Thuỳ Linh.
Khi ấy cô vừa bị hại đời, vừa mang tiếng cóc ghẻ câu dẫn con trai nhà quyền quý.
Những bức hình l0ã lồ của cô bị tung ra ngoài, sau đó cô bị Thuỳ Linh kéo người qua dằn mặt.
Còn kiếp này, cô ta lại thiếu cô ân tình.
Thuỳ Linh đưa thực đơn nước uống cho Tâm Dao rồi tự kêu cho mình một ly riêng như thể đây là quán ruột của cô ấy.
Còn cô nhìn vào giá tiền thì chỉ muốn bật ngửa ra, uống một ly là bằng giá tiền ba bữa cơm một ngày của cô cộng lại rồi.
(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí.
Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc.
Xin cảm ơn.)
“Trà phúc bồn tử ở đây ngon lắm á.” Thuỳ Linh hí hửng giới thiệu, càng làm Tâm Dao khó lòng từ chối nên gật đầu nghe theo sự mời gọi của cô ta.
“Thật ra cậu không cần phải mời tôi như thế.
Người khác gặp tình huống đó đều sẽ như tôi thôi.” Tâm Dao khách sáo đáp, vốn không muốn vì bất cứ thứ gì mà dính dáng đến Thuỳ Linh lần nữa.
“Tôi xin giới thiệu trước.
Tôi tên là Thuỳ Linh.
Tôi là người có ơn phải trả.
Tôi không thích mắc nợ người khác.
Với lại tôi cũng có việc tìm cậu đấy, Tâm Dao.” Thuỳ Linh kiên định nói rồi lại mỉm cười tinh nghịch.
Nhưng câu cuối lại làm cho Tâm Dao cảnh giác mà ngước lên nhìn Thuỳ Linh.
Kiếp trước, cô ta cũng bắt đầu bằng câu nói này rồi kết thúc bằng câu sẽ dạy cho cô chút phép tắc không được giật vị hôn phu của người khác.
Cô gật đầu với nhân viên phục vụ, nhẹ nhàng quậy ly trà lên rồi nhấp một ngụm.
Vị ngọt ngọt chua chua lành lạnh xoa dịu tâm trạng khiến cô bình tĩnh lại không ít.
“Cậu có chuyện gì? Sao cậu biết tên tôi?”
Thuỳ Linh thấy Tâm Dao nâng cao cảnh giác nên cười lớn rồi trêu chọc: “Tôi có ăn thịt cậu đâu mà cậu sợ.
Tâm Dao là cái tên được nhắc nhiều đến nhất trong khoa múa dân tộc.
Cậu không biết sao?”
Tâm Dao ngẩng người, bản tính sống khép kín không cho phép cô giao du hay tìm hiểu bất kì điều gì, nhưng không đồng nghĩa vẻ đẹp của cô bị lu mờ.
Hai năm liền, những tấm hình bình chọn người đẹp làng đại học không thể thiếu được tấm hình nào của cô dù chỉ là chụp trộm.
(Truyện chỉ đăng độc quyền trên Noveltoon và không thu phí.
Mong người xem có thể ủng hộ nơi tác giả đăng bài chính gốc.
Xin cảm ơn.)
“Vậy cậu kiếm tôi làm gì?” Tâm Dao nhíu mày, cảm giác dường như Thuỳ Linh không đến đây vì vấn đề của Nhật Hào mà vì một thứ gì đó khác, nhưng cô vẫn chưa đoán ra.
“Tôi muốn cùng cậu kết hợp trong Đêm Rạng Rỡ.” Thuỳ Linh nói thẳng ra lời đề nghị của mình, đôi mắt sáng rực bao trọn lấy hình ảnh của Tâm Dao bên trong như thể tôi đã chọn cậu, cậu không thể thoát.
“Hở?” Tâm Dao thật sự ngẩn người và không biết trả lời ra làm sao.
Cô đúng là có ý định tham gia Đêm Rạng Rỡ và cũng chưa biết sẽ hợp tác với ai, nhưng với Thuỳ Linh thì cô không dám nghĩ tới.
“Làm ơn đi mà.
Tôi thấy chỉ có cậu là hợp nhất thôi, không phải vì mức độ nổi tiếng của cậu đâu.
Tôi từng xem cậu múa rồi, nó thật sự hớp hồn tôi, và nhờ vậy mà tôi có ý tưởng.” Thuỳ Linh nắm chặt lấy đôi bàn tay của Tâm Dao, hứng khởi giải bày nỗi lòng của mình, vẻ mặt thiếu điều muốn bắt nhốt cô chỉ để tạo ra một tác phẩm hoàn mỹ.
Điều này còn làm Tâm Dao nổi da gà hơn bị Thuỳ Linh đánh ở kiếp trước.
Cô nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi bàn tay lạnh ngắt của cô ta, vén tóc ra đằng sau một cách nhu mì rồi lịch sự từ chối: “Thật ra tôi vẫn chưa có ý định sẽ tham gia hay là tham gia với ai.
Nên tôi mạn phép từ chối cậu.
Tôi nghĩ cậu nên tìm người khác.
Tôi cảm ơn ly nước của cậu nhé.
Tôi có việc phải đi trước.
Tạm biệt.”
Tâm Dao không đợi Thuỳ Linh kịp lên tiếng thì lập tức rời khỏi rồi đi thẳng vào trong sảnh trường.
Cô ta dựa lưng vào ghế, nhìn theo mà chỉ biết thở dài, nhưng ý chí quyết thắng vẫn không ngừng ngùn ngụt trong người.
Thế là cầm theo giỏ xách, để lại tờ tiền, cô ta chạy theo cô.