Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày tổ chức hôn lễ cho Minh Tiên vậy mà Minh Lãm chẳng gọi điện thoại hay viết thư cho mẹ là có về được hay không khiến mẹ cả ngày cứ ra cửa ngóng con trai trở về,Ngọc Lam thấy mẹ như vậy cũng động viên:
- Anh ấy cũng thuộc cán bộ cao cấp nên nhiều công tác lắm mẹ à, năm ngoái lúc con đến đơn vị của anh mà phải đến hai mươi chín tết anh mới tạm làm xong công tác được giao.
Đến ngày cưới của Minh Tiên mà anh ấy không về kịp thì mẹ cũng phải mỉm cười để cho Minh Tiên yên tâm tập trung cho bổn phận làm cô dâu đẹp nhất là được mẹ nha.
Cũng đã đến giờ ăn cơm trưa để con đẩy mẹ vào trong nhà mẹ phải ăn thì mới có sức mà sắp xếp cômg việc nữa ạ.
Mẹ cầm tay Ngọc Lam nói:
- Việc lớn nhỏ trong nhà đã có con lo rồi mẹ rất yên tâm mà Ngọc Lam này,lát con đi ra tiệm uốn tóc để thay đổi xíu cho mới mẻ đừng vì lo nghĩ cho mọi người mà không để ý đến bản thân con.
Ngọc Lam đứng tần ngần lưỡng lự giọng hơi buồn nói:
- Thôi con không đi làm tóc đâu mẹ ơi, con có là thì cũng chẳng ai nhìn.
Mẹ tát nhẹ vào tay Ngọc Lam cất lời trách mắng:
- Phụ nữ là phải biết cách làm cho bản thân trở lên xinh đẹp mà con của mẹ sao lại không ai nhìn có mà đầy ra ấy chỉ có thằng con trai ngu ngốc của mẹ mới không nhận ra sự quan trọng của con với nó chứ trai tráng trong làng ai chẳng không ngấp nghé muốn tán tỉnh con nhưng con đã trở thành con dâu của mẹ rồi nên bọn họ mới không dám thôi.
Không phải nói nhiều lát con đi làm tóc luôn cho mẹ nếu không khỏi về nhà với mẹ nghe chưa?.
Ngọc Lam giả vờ mếu máo nói:
- Mẹ không thương không cần con nữa ạ?
- Mẹ thương mẹ cần con nhưng con phải nghe lời của mẹ, có mỗi cái việc đi làm tóc mà cứ trả treo mãi thôi,con cứ nghe mẹ không thiệt thòi gì đâu mà mẹ đã quyết là con phải nghe theo quán triệt là như thế.
Mẹ nói xong Ngọc Lam rất tự nhiên ôm cổ rồi hôn lên má của mẹ cười tươi nói:
- Mẹ là người quyền lực nhất nhà nên con phải tuân theo lệnh của mẹ thôi, không thì chỉ có ra vườn mà ngủ.
Suốt buổi chiều hôm ấy Ngọc làm ngồi ở tiệm làm tóc để làm quả đầu mới về báo cáo với mẹ, vừa về đến nhà cô đã gọi í ới:
- Mẹ ơi! Con đã làm tóc xong về cho mẹ chấm điểm này …mẹ ơi.
Trong nhà yên ắng không nghe thấy tiếng mẹ và Minh Tiên đâu nên cô đi vào từng phòng tìm cũng không thấy thắc mắc lầm bầm nói:
- Nhà vắng tanh không biết mình có vào lộn nhà không ta?
Lời cô vừa dứt thì có giọng đàn ông vọng ra lên từ sau nhà:
- Nhà ở ba năm rồi mà còn không nhớ đúng là hậu đậu mà.
Ngọc Lam nhận ra giọng nói quen thuộc nhưng cô lại chẳng có tí vui mừng nào vì sau khi mất con người khiến cô đau khổ nhất là anh mặc dù anh không biết cô mang thai nhưng anh chính anh là người đã gieo sự sống ấy vào cô, cô sợ nếu phải đối mặt với anh vì anh chính là điểm yếu chí mạng của cô.
Nhưng dù gì cô cũng chẳng quan trọng gì với anh ngoài hai chữ: " Vợ hờ " nên cô cố kiềm nén nỗi buồn đau thương cho cả bản thân mình và đứa con chưa kịp chào đời kia mà hít thở thật sâu lấy tinh thần rồi quyết định sẽ xem anh như không khí không cần quan tâm để ý đến anh làm gì.
Nghĩ như vậy nên Ngọc Lam đi vào phòng nằm xuống giường nghỉ ngơi một lát sau nửa buổi ngồi ở tiệm làm tóc nhưng bước chân trầm ổn của Minh Lãm đi vào phòng ngủ thấy cô vợ nhỏ lơ đẹp khi anh một năm mới trở về nhà gặp cô thì lên tiếng gọi:
- Ngọc Lam! Em mệt à? Anh nghe mẹ nói em đi làm tóc ngồi lên cho anh ngắm xem có hợp với em không nào?
Ngọc Lam nghe giọng người đàn ông cô yêu gọi tên mình có vẻ thân thiết thì nằm trong chăn nhếch môi cười mỉa không lên tiếng,Minh Lãm thấy cô không trả lời trả vốn gì thì đi đến bên giường đặt tay lên người cô lay lay nhưng Ngọc Lam bất ngờ ngồi bật dậy hất tay anh ra nói:
- Xin lỗi tôi không xứng để anh động vào người.
Minh Lãm bị phản ứng bất ngờ của Ngọc Lam làm cho đầu óc anh mù mờ không hiểu cô vợ nhỏ bị sao mà Ngọc Lam cũng mặc kệ anh đứng ngây người liền xuống giường rời khỏi phòng xuống bếp nấu cơm chiều, Minh Lãm còn một mình trong phòng suy nghĩ mình vừa về tới nhà đã chọc giận gì cô đâu mà cô lạnh lùng xa cách với anh như vậy kia chứ? Rõ ràng anh đã nói năng nhẹ nhàng hỏi thăm cô theo lời mẹ dặn là:" Anh về phép được có mấy ngày thì lo quan tâm chăm sóc vợ ấy,đừng để đến lúc con bé không chịu nổi con mà bỏ đi thì có bạc mắt ra cũng chẳng tìm thấy đâu.
Người ở gần ngay trước mắt được đủ nết thì không trân trọng mà cứ nhớ thương người xa mãi tận đâu đâu,anh về lo mà kiếm cho tôi thằng cháu rồi muốn đi bao lâu nữa thì đi "
Anh là con trai cưng của mẹ nên cũng đã nghe lời mẹ nói lời quan tâm hỏi thăm Ngọc Lam vậy mà cô lại nói lời vừa khó nghe lại còn tuyệt tình nữa chứ nhưng nghĩ lại cũng tại anh cả năm trời mới về gặp cô nên chắc cô đang giỗi thôi thời gian nghỉ phép này ráng mà dỗ dành vợ vậy,anh ở thao trường hét ra lửa nhưng với cô vợ nhỏ này lại phải mềm mỏng không biết có ăn thua gì không?.