Ngọc Lam sau khi nấu ăn xong mãi mới cắt đuôi được anh liền đi vào phòng của mẹ thì thấy mẹ đã dậy nên cô giúp mẹ vệ sinh cá nhân rồi đẩy mẹ ra ngoài ăn sáng nhưng không khí trên bàn ăn có gì đó không đúng vì Minh Lãm nói rất nhiều về dự định của anh trong thời gian sắp tới còn Ngọc Lam thì ngồi nghe không ý kiến gì hai má đôi khi còn ửng hồng e thẹn,mẹ thấy con trai và con dâu đã hòa hợp được với nhau thì nói:
- Mẹ rất vui khi hai con đã giải quyết được khúc mắc và hòa thuận với nhau nhưng điều mẹ mong muốn nhất lúc này là Ngọc Lam sẽ sinh cho mẹ một đứa cháu để cho vui cửa vui nhà.
Minh Lãm quay qua nhìn hai má của Ngọc Lam đã đỏ ửng như trái cà chua vì xấu hổ thì trêu chọc:
- Em nghe thấy lời mẹ nói rồi đấy nếu muốn làm con dâu có hiếu thì sớm mang thai là được, còn anh cũng sẽ cố gắng phối hợp với em trong những ngày nghỉ phép này nên em cứ chuẩn bị tinh thần đi.
Lời nói đầy ẩn ý của anh làm cho Ngọc Lam xấu hổ không dám ngồi ở bàn ăn nữa mà đứng lên nói:
- Thưa mẹ con ăn xong rồi con xin phép.
Sau khi cô rời đi mẹ đập vào tay Minh Lãm vì anh dám chọc con dâu cưng của bà nói:
- Da mặt con bé mỏng chứ không dày như con nên đừng có ăn nói lung tung biết chưa,con đó lúc trước thì bày đặt lạnh lùng đồ giờ ở nhà có vài hôm thì lo mà yêu thương chăm sóc con dâu của mẹ cho tốt chứ con bé cũng thiệt thòi nhiều rồi nhìn bề ngoài cứng rắn vậy thôi chứ mẹ để ý vài lần thấy Ngọc Lam khóc một mình thương lắm.
Buổi trưa hôm.
ấy Minh Tiên cùng chồng về nhà lấy thêm ít đồ nhìn thấy anh trai và Ngọc Lam ríu rít như đôi chim ri thì kéo tay Ngọc Lam vào phòng hỏi:
- Anh trai của mình giờ mê bạn như điếu đổ rồi bạn là hạnh phúc nhất rồi nhé không phải ghen tị với mình nữa.
Ngọc Lam gật đầu e thẹn trả lời:
- Đêm qua mình và anh trai bạn đã nói rõ với nhau mọi hiểu lầm rồi,còn bạn thì sao tối qua lạ nhà có ngủ được không?
Minh Tiên nhìn thấy dấu đỏ trên cổ của Ngọc Lam thì một lính mới như cô cũng hiểu anh trai mình đã làm gì cô bạn thân nên nói:
- Mình đúng là có lạ nhà không ngủ được nhưng chị dâu của mình quen nhà cũng không thể ngủ với anh Minh Lãm đúng không?
Đúng lúc này Minh Lãm đi vào phòng thấy cô vợ nhỏ của mình đang bị em gái trêu chọc thì nói:
- Chồng em đang tìm em kìa, em mau ra ngoài đi.
Minh Tiên biết thừa anh trai giải vây cho chị dâu nhưng cô cũng không trêu đùa Ngọc Lam nữa mà đi ra ngoài,Minh Lãm thấy Ngọc Lam ngồi thẩn thơ nhìn ra ngoài cửa sổ thì nói:
- Em sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?
Đôi mắt của Ngọc Lam đượm buồn bởi cô vẫn không tin rằng mình được anh yêu thương và chỉ sợ đó là một giấc mơ khi cô giật mình tỉnh lại chỉ toàn là đau thương mà thôi nên nói:
- Em đang suy nghĩ về sự dịu dàng và quan tâm này của anh dành cho em có phải là trong cơn mơ không? Anh này, nếu như anh gặp lại chị gái thì anh có đuổi em đi khỏi đây không? Là em hỏi thật lòng đấy anh hãy trả lời cho em biết để em còn chuẩn bị tâm lí chứ nếu không đùng một cái anh đưa chị ấy về thì khéo em không chịu nổi mà sẽ phát điên mất thôi.
Em chỉ cần một lời hứa từ chính miệng của anh vì anh đã nói có gì nghi vấn thì em cứ hỏi trực tiếp không được suy đoán lung tung mà.
Minh Lãm tiến đến ngồi xuống ôm cô vào lòng vì anh biết tâm lí của cô là từ bé đã không nhận được nhiều yêu thương nên khi anh bất ngờ đối tốt với cô thì cô lo sợ nên anh đặt tay lên lưng vỗ về Ngọc Lam nói:
- Ngọc Lam này, anh chỉ nói một lần duy nhất thôi nên em phải nghe cho thật kĩ và nhớ là anh thương em là thật và anh đã quyết định cùng em xây dựng một gia đình nhỏ nên em hãy cứ yên tâm mà làm vợ của anh.
Còn cái ước định năm năm sau chúng ta sẽ chia tay thì anh đã ném chúng vào sọt rác từ tết năm ngoái khi hai chúng ta ngủ chung ở đơn vị rồi và giờ việc quan trọng của em là phải chăm chồng thật tốt thì chồng của em mới có đủ sức khỏe để làm em có em bé được,thôi chúng ta ra ngoài xem đôi vợ chồng mới cưới kia có ở lại ăn trưa không đê?
Ngọc Lam có được câu trả lời chắc chắn của anh về mối quan hệ của hai người thì trong lòng cũng đã gỡ được khúc mắc nên mặt cô tỏ rõ sự hạnh phúc cầm tay anh áp vào má của mình nói:
- Tay của anh rất to và ấm áp và hơi ấm này từ giờ sẽ chỉ thuộc về một mình em nên em sẽ làm đủ mọi cách để giữ được hơi ấm này cũng như bảo vệ gia đình nhỏ của chúng ta và em cũng hy vọng những gì anh nói thì sẽ làm được đừng để em thất vọng nếu không khi em gom đủ thất vọng ấy thì em sẽ rời đi đến một nơi mà anh có dùng cả phần đời còn lại cũng không thể tìm thấy em đâu.