Hám Tuấn nhìn thấy ánh mắt trầm lạnh lẽo của Tiêu Trì Phong liền vội vàng mỉm cười và vẫy tay với Thẩm Thanh Song: “Không cần cảm ơn, không cần, tôi đi đây, hai người từ từ dùng, từ từ dùng.
”Vừa nói xong, anh ta đã vội vã rời đi.
Anh ta sợ nếu mình không đi nhanh, đối với người Đại ca có thù tất báo, quay đầu lại sẽ tính khoản nợ này với anh ta, tìm cơ hội để thu thập anh ta, nghĩ đến những những hành động nghiêm khắc và tàn nhẫn với bọn họ từ nhỏ, anh ta rùng mình.
Tiêu Trì Phong nhìn tất cả mọi người đều rời đi, lúc này mới hài lòng nắm lấy Thẩm Thanh Song đi đến bàn ngồi ăn ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, anh tự mình cầm khăn ướt mà người phục vụ đã ủ ấm đặt bên cạnh, cẩn thận lau sạch tay cho cô.
Thẩm Thanh Song bị anh chăm sóc chu đáo như vậy, khuôn mặt cô đỏ bừng: “Đại ca Tiêu, để em làm đi!”“Không cần, để anh làm.
”Cô muốn để mình làm nhưng anh lại không cho?Trần Thanh ngơ ngác nhìn Tiêu Trì Phong trước mắt ôn nhu chăm sóc hoàn toàn khác với thường ngày.
Cô có chút hoài nghi có phải hiện tại bản thân đang nằm mơ không? Nếu không vì sao mối quan hệ giữa cô và Tiêu Trì Phong đột nhiên thay đổi?Rõ ràng trước kia hai người ở chung, đều giống như huấn luyện viên và học viên.
Nhưng hiện tại, đột nhiên cô trở thành “chị dâu Tiêu” của anh nhưng anh không những không phủ nhận còn để mặc Hám Tuấn gọi vậy.
Hiện tại những hành động của anh giống như đem cô trở thành người phụ nữ của anh.
Mối quan hệ biến hóa quá nhanh khiến cho cô trở tay không kịp.
Hơn nữa, tất cả những thứ này đều đang thay đổi theo hướng cô vẫn luôn tưởng tượng, trở nên tốt đẹp, đẹp đến mức khiến cô cảm thấy không chân thực, khiến cô cảm thấy mình như đang lơ lửng trên mây, cô sợ giây phút tiếp theo, cô sẽ rơi xuống đất và tan thành từng mảnh.
Một bên cô khát vọng tình yêu của anh, một bên lại sợ hãi điều đó, tất cả khiến mọi thức trở nên trống rỗng.
Tiêu Chấn Phong giúp cô lau tay xong, ngước mắt lên thấy Thẩm Thanh Đồng Đồng đang ngốc nghếch nhìn mình, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, anh yên lặng nhìn cô, hỏi một câu: "Em sao vậy?"Thẩm Thanh Song mỉm cười với anh: “Không có gì! Chỉ là muốn…muốn nhìn anh thôi!”Tiêu Trì Phong thấy cô cười với anh khiến trái tim anh lại căng thẳng, khiế tính chiếm hữu của anh nổi lên, ngày càng mạnh mẽ khiến anh có chút mất khống chế, muốn đặt cô dưới thân, yêu thương cho đủ.
Anh thu hồi anh mắt cũng không hỏi lại, bắt đầu gắp rau cho cô: “Ăn đi!”Tất cả đồ ăn trên bàn đều là món mà Thẩm Thanh Song thích ăn nhất.
Những điều này khiến Thẩm Thanh Song cảm nhận được Tiêu Trì Phong chăm sóc cô cẩn thận.
Đương nhiên, anh cũng đã chăm sóc cô suôt ba năm, không phải hôm nay anh mới cẩn thận như vây.
Ba năm nay, mặc kệ ở phương diện này, anh đều chăm sóc cô rất tốt.
Thẩm Thanh Song chậm rãi ăn đồ ăn anh gắp vào bát, trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc.
Sau khi ăn xong một đũa, cô phát hiện, trong bát lại có thêm đồ ăn, cứ như vậy, anh gắp, cô ăn, mãi cho đến khi cô ăn no, không thể ăn thêm được nữa, Tiêu Trì Phong mới buông đũa, hỏi cô: “Thực sự no rồi?”Thẩm Thanh Song dùng sức gật đầu: “Thật sự no rồi.
”Cô thấy anh vì chăm sóc cô mà chưa ăn được mấy miếng, đột nhiên đau lòng cho anh, cũng gắp mấy đũa thức ăn vào trong bát anh, cười tủm tỉm với anh nói: “Vừa rồi anh chăm sóc em, hiện tại để em gắp cho anh, không được không ăn nhé.
”Tiêu Trì Phong nhìn cô thật sâu rồi bắt đầu ăn chậm rãi.
Thực ra anh có thói quen ưa sạch sẽ, nhưng hiếm khi cô thể hiện sự thân mật như vậy với anh, cho dù bây giờ trong bát có độc, anh cũng sẽ ăn nó.
.