Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian đóng cửa phòng ngủ của ký túc xá Đại học A phòng là giờ ba mươi tối.
Vũ Thiên đưa mấy người bọn Bạch Hiểu Hiểu đã được ăn uống xong xuôi trở về phòng ngủ, không để ý đến sự vùng vẫy của Mục Vũ Phi, cứ thế dẫn cô về nhà.
Khi ở trên xe Mục Vũ Phi thở dài nhìn Vũ Thiên lái xe.
Xem ra gương mặt nhìn nghiêng hoàn mỹ của Vũ Thiên thật sự rất có sức hấp dẫn người khác.
Hơn nữa gia thế chói mắt của Vũ Thiên quả thực chính là người gặp người yêu, xe gặp xe chở, hoa gặp hoa nở! Nếu như nói Mục Vũ Phi không có một chút cảm giác nào đối với Vũ Thiên thì thực sự là rất giả dối.
Tuy rằng cô vẫn không thể nào vượt qua được điểm then chốt này về tâm lý, nhưng mà sự bất an này từ trong đáy lòng của cô vẫn cứ nảy sinh.
Chính Mục Vũ Phi cũng biết, bản thân mình là một cô nhóc dã man không hơn không kém.
Cô cũng không biết sự hài hòa giữa bọn họ còn có thể duy trì được bao lâu.
Tựa như là đã nhận ra sự bất an của Mục Vũ Phi, Vũ Thiên cười khẽ một tiếng.
"Em cứ yên tâm,
.