Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vũ Thiên đồng ý.
Hết thảy mọi phiền toái không cần thiết, thì đều không cần thiết phải phát sinh.
Chính là đơn giản như vậy.
Vũ Thiên lại uống một ngụm bia, nhìn đánh giá bốn phía có chút nghi ngờ, có rất nhiều người đều đang đánh giá bọn họ, trong đó có một ít những người quen thuộc trước mặt.
"Ngay cả anh mà em cũng đều lợi dụng.
Không phải là những chuyện ở trong trường học em đã giải quyết cực kỳ ổn thỏa rồi hay sao?" Vũ Thiên lắc lắc đầu vẻ bất đắc dĩ.
Anh nhớ là Mục Vũ Phi đã từng nói quán ăn này đã được đồn đãi bình luận ở trên diễn đàn của trường học thượng rất nhiều hay sao! Như vậy cũng sẽ có rất nhiều sinh viên đến nơi này.
Anh lại bị Mục Vũ Phi sắp xếp đưa vào bẫy rồi.
Mục Vũ Phi đưa tay nhéo nhéo vào mặt anh, để cho anh xả ra một nụ cười nhìn rất xấu, sau đó liền nói vẻ rất hài lòng: "Vũ tiên sinh, cảm phiền ngài hãy chuyên nghiệp một chút đi! Bây giờ là thời gian ngài bán nụ cười.
Ai dà, tuy rằng mọi chuyện trong trường học cũng đã được giải quyết rồi.
Thế nhưng mà phiền toái cũng có rất nhiều.
Chung quy có một số người muốn đào góc tường của anh đó!"
Vũ Thiên mặt không thay đổi, nhìn sang
.