Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thứ bảy, ngoài ý muốn, Vũ Thiên muốn dẫn Mục Vũ Phi đi ra đường, Mục Vũ Phi thuộc loại lúc không có chuyện gì làm, liền ngủ như điên cuồng, sấm nổ bên tai cũng không động đậy.
Vũ Thiên nếm thử việc đánh thức Mục Vũ Phi.
Kết quả là, người đang nằm trên giường ngay đến mí mắt cũng đều lười phải nâng lên.
Vũ Thiên cúi người xuống, nhẹ nhàng nói ở bên tai Mục Vũ Phi: "Trên đường có rất nhiều đồ ăn vặt."
Mục Vũ Phi liền bật ngồi dậy rất nhanh, hai mắt nhìn vào Vũ Thiên sáng lên.
Nhưng mà khi vừa đi ra phố Vũ Thiên liền thấy hối hận rồi.
Vì để cho Mục Vũ Phi mỗi ngày về nhà nấu cơm, tiền nong trong nhà đều là do anh quản lý.
Mục Vũ Phi cũng không có ý kiến gì khác, Vũ Thiên nói cái gì thì chính là cái ấy.
Tuy rằng Vũ Thiên cũng biết Mục Vũ Phi thích ăn đồ ăn vặt, thế nhưng mà cũng không thể giống như hiện tại được.
Hễ nhìn thấy cái gì cô đều phải nếm thử một chút.
Từ kẹo đường, kẹo hồ lô, cho đến xiên thịt dê, xúc xích nướng, không có thứ gì mà cô không ăn! Mà ăn luôn tại chỗ! Không cho cô ăn, thì Mục Vũ Phi lại tỏ ra một bộ dạng nước mắt lưng tròng, nhìn sang phía anh giống như bị ức hiếp, sỉ nhục! Trong lòng Vũ Thiên không khỏi nghĩ ngợi, cho dù anh có chết, Mục Vũ Phi cũng sẽ không lộ ra vẻ buồn bực như vậy, đúng không??
Giờ
.