Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Phượng Kiều, cả đời này ta cũng chưa cảm thấy mình làm sai một chuyện gì hết! Thế nhưng mà bây giờ, ta thật sự cảm thấy rằng, ta đã sai lầm rồi.
" Ông cụ Vũ nói xong một câu, ngữ điệu nghe đầy vẻ thê lương, liền phẩy mạnh tay của Vũ Phượng Kiều ra, xoay người đi lên lầu.
Bóng lưng thê lương của ông cụ làm đau nhói ánh mắt của mọi người trong nhà họ Vũ.
Vũ Phượng Kiều nhìn thấy ông cụ Vũ rời đi đầy vẻ thương tâm và cô đơn, lập tức lại lao đến bên người cha Vũ, hai mắt đẫm nước mắt, cầu xin anh trai tha thứ.
Cha Vũ ôm lấy mẹ Vũ đứng lên, lạnh lùng nhìn lại Vũ Phượng Kiều một cái, nói: "Tôi đây cũng không sao chịu không nổi một tiếng Anh trai này.
Nghĩ tới năm đó tôi
.