Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
""Thế nào mà em có cảm giác giống như là ba ba rất tức giận ấy thôi?" Bối Bối hỏi Bảo Bảo.
"Ba ba sẽ không giận chúng ta đâu! Lại nói, không phải là mẹ đã từng nói rồi hay sao, trời có sập xuống thì đã có mẹ chống đỡ rồi!" Bảo Bảo đắc ý nhìn nhìn Mục Vũ Phi.
"Con trai, trong mắt của con, mẹ chính là dùng mặt để làm lá chắn hay sao?" Mục Vũ Phi lệ rơi đầy mặt rồi.
Vũ Thiên phải mất một thời gian thật lâu thì mới quét sạch đống đồ ăn vặt rác rưởi kia tiến vào trong bụng.
Trong lúc ăn uống này, Vũ Thiên vẫn luôn luôn giữ một phong cách ăn uống rất từ tốn, thanh tao.
Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên ăn không nhanh không chậm như vậy, liền mang theo các con đi đến khu vui chơi ở trong tiệm gà rán KFC để chơi trò chơi, cùng chơi đùa đến cực kỳ vui vẻ.
Hai cậu con trai của cô đúng là mang gien rất tốt,
.