Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Vũ Phi hiểu được cảm nhận của Thượng Duyên.
Bất kể như thế nào, vài năm nay Thượng Duyên đều đã tận tâm tận lực làm việc vì gia tộc của mình, không dám có một chút nào buông lỏng.
Thượng Duyên vốn tưởng rằng, người trong nhà mình đã thay đổi, không còn là những con người không có chút tình nghĩa nào như năm đó nữa.
Thế nhưng mà bây giờ bọn họ lại đột nhiên liền bán cô đi như vậy! Cô làm sao có thể chấp nhận nổi kia chứ?
Chỉ có điều là, ông cụ Hứa đã dự tính thật là giỏi, mau chóng kết hôn để không cho Mục Vũ Phi có cơ hội xoay xở.
Đợi đến khi ván đã đóng thuyền rồi, thì Mục Vũ Phi sẽ không còn có biện pháp nào để mà đối nghịch đến cùng với nhà họ Hứa được nữa rồi.
Dù sao Mục Vũ Phi vẫn còn phải lo lắng đến Thượng Duyên.
Nhưng mà ông cụ Hứa đã coi thường Mục Vũ Phi cùng với đám người trẻ tuổi kia rồi.
Ở thời điểm trước hôn lễ của nhà họ Hứa một ngày, nhà họ Thượng đột nhiên liền đổi chủ.
Mục Vũ Phi đột nhiên bán tháo cổ quyền đang nắm giữ ở trong tay mình.
Cho dù ông cụ Hứa có lòng muốn tiếp nhận số cổ quyền, thì cũng không thể nào nhanh chân hơn kẻ thứ ba kia được.
Hơn nữa cổ quyền trong tay Thượng Duyên cũng không còn, vì đã bị người thần bí nào đó mua đi mất rồi.
Người ngoài, căn bản là không để lại dấu vết cho tìm.
Số một ít cổ phiếu lẻ còn thừa lại cũng bị một thế lực thần bí nào đó thu mua hết.
Cho dù ông cụ Hứa có muốn liên thủ cùng với nhà họ Thượng, thì cũng đã không chiếm được số cổ phần có quyền khống chế tương đối nữa rồi.
Nhà họ Thượng cuối cùng thật sự là đã không làm được việc gì nữa rồi, đành chịu chấp nhận bị phá sản.
Ông cụ Hứa tuy rằng tức giận, nhưng mà cũng không có khả năng sẽ dừng tay như vậy.
Vậy thì cứ chờ đến khi nào mọi người khuất phục, cho nên ông cụ Hữa vẫn kiên trì như cũ, giữ thân phận thiếu gia quản lý gia sản cho Hứa Phàm.
Những thanh niên khác của nhà họ Hứa thì
.