Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm đó ông cụ Vũ cũng rời đi khỏi thành phố K, chỉ còn lại hai vợ chồng trẻ.
Mục Vũ Phi vẫn một mực nghĩ đến việc Vũ Thiên đã gạt cô chuyện này, ngay đến cả sắc mặt tốt cũng không chịu dành cho anh.
Điều này làm cho Vũ Thiên cảm thấy buồn bực vô cùng.
Sớm biết trước như vậy thì đã liền nói thẳng ra rồi, chẳng phải là chết sớm thì sớm siêu sinh hay sao! Chờ đến khi Vũ Thiên tắm sạch sẽ xong, lúc đi ra, anh đã nhìn thấy Mục Vũ Phi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi đứng ở trước cửa sổ sát đất.
Bên ngoài cửa sổ, mặt hồ nước yên tĩnh dưới ánh trăng chiếu rọi lại càng lộ rõ thêm vẻ âm u, nhìn bóng dáng của Mục Vũ Phi lại càng trở nên
.