Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ phòng ăn nhìn ra ngoài, đó là một mảnh non sông tươi đẹp, hơi nước mù mịt càng làm cho cảnh sắc ở đây tăng thêm một phần hư ảo.
Nhưng mà, trong phòng ăn mà Mục Vũ Phi đang ngồi đây, lại một luông khí áp thấp thấp lại đang chiếm cứ tràn ngập, mãi không tiêu tan.
Một đêm này, Mục Vũ Phi đã nghe Vũ Thiên nói qua về sản nghiệp của gia đình mình, lại còn nói tới khi trời rạng sáng.
Kết quả, đến buổi sáng còn phải mang cặp mắt với một vòng quầng thâm đến ăn điểm tâm.
Thật sự là khó chịu mà! Thuận tiện nói thêm một câu, nơi bọn họ ngủ lại là làng du lịch, cũng là sản nghiệp của nhà họ Vũ.
Xem hai người mắt thâm quầng Thượng Duyên không khỏi líu lưỡi, chẳng lẽ hai người không hòa hảo được với nhau hay sao? Không đúng! Theo tin tức mà cô đã nghe
.