Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Vũ Phi luôn luôn nhớ mãi không quên giấc mộng đã diễn ra trong buổi chiều.
Cô dừng lại một chút, có chút bi thảm, hỏi lại Vũ Thiên vẻ dò hỏi: "Chồng à, nếu như anh có cơ hội trở lại quá khứ, anh có tới tìm em hay không?"
Vũ Thiên nhíu mày, "Vì sao không phải là em đến tìm anh nhỉ?"
Đối xử với đứa nhỏ thì phải có tính nhẫn nại! Mục Vũ Phi thôi miên bản thân, cố đè nén lửa giận trong lòng, nói như hướng dẫn từng bước: "Nếu như anh nhớ được em, còn em lại không nhớ rõ được anh? Anh có tới tìm em hay không?"
Mục Vũ
.