Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Vũ Phi đi đến trang viên ở ngoại ô của Vũ Thiên.
Thời điểm lần đầu nhìn thấy, Mục Vũ Phi liền cực kỳ kích động! Thật sự là quá mức xa hoa lãng phí rồi! Có thảm cỏ rộng rãi, bồn hoa, lại còn có một cái hồ nhân tạo rất lớn nữa! Sau khi nhìn thấy gara của anh, trong lòng Mục Vũ Phi triệt để thấy kiêu ngạo rồi.
Có cảm giác, chiếc xe mà người đàn ông này đã lái ở trường học chính là không muốn quá lộ liễu mà thôi.
Nhìn xem xe ô tô ở trong gara này, Ferrari, Rolls-Royce, Bentley, Audi, Hummer...!Đều nói, xe ô tô chính là cô vợ nhỏ của đàn ông, quả nhiên không hề sai chút nào.
Mục Vũ Phi đụng đụng cái đầu về hướng trước mặt, kết quả là nhìn thấy rành mạch mặt của mình ở trên mui xe!
"Anh chính là một Nhị Thế Tổ không hơn không kém!" Mục Vũ Phi đánh giá vẻ rất chân thành.
() Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông, lấy từ tích vua Tần Nhị Thế.
Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
Nhị Thế Tổ dùng để chỉ con nhà giàu đời thứ .
"Đây đều là xe đã mua từ tiền mà bản thân anh đã kiếm được đó." Vũ Thiên nhíu mày, dường như là anh cực kỳ đối chọi với cái từ "Nhị Thế Tổ" này.
Mục Vũ Phi đột nhiên
.