Một chiếc Audi màu đen chạy về phía đại viện gia đình quân nhân, người lính gác cổng vừa nhìn thấy biển số xe lập tức nghiêm trang đứng thẳng chào, nhìn xe chậm rãi lái vào trong sân, chạy dọc theo hai bên đường nhựa, vòng sang đường bêtong, cuối cùng biến mất ở đầu đường.
Chiếc xe vững vàng dừng ở chỗ trống bên cạnh bồn hoa, lính cần vụ xuống mở cửa xe, đầu tiên thấy một người đàn ông với giày da sáng bóng, rồi đến đôi chân thon dài thẳng tắp giấu dưới quân trang. Thường nói ngắm đàn ông trước tiên ngắm chân rồi ngược lên lướt qua sống lưng thẳng tắp, cuối cùng cái nhìn mới rơi trên khuôn mặt, nếu nói là người đàn ông này bộ dạng ưa nhìn thì quả thực không giả, nhưng khuôn mặt ấy không thể so nổi với khí thế mê người tản mát từ cơ thể, là một loại cảm giác không thể nói nên lời.
Người đàn ông xoay người vào trong xe vươn tay, cất giọng lạnh tanh: "Xuống."
Tạ Thanh Ninh chết sống nắm cửa xe không chịu đi xuống, thân thể theo bản năng dựa về phía sau, trong mắt tràn ngập vẻ ngơ ngác và khẩn trương, sợ hãi, dính vào cửa xe như hận không thể lập tức biến mất trước mặt người đàn ông. Khi về nước cô đã chuẩn bị tốt cho cuộc gặp mặt này, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, hôm qua cô mới về nước, hôm nay liền "vô tình gặp gỡ", trên đời sao mà có loại trùng hợp như thế.
"Mục Lương Hòa, anh như thế này là đang hạn chế tự do của tôi một cách phi pháp đấy, tôi sẽ kiện anh”. Cô lấy can đảm chỉ vào trước mũi người đàn ông, không quên bám chặt xe, tiếp tục nói: "Anh là quân nhân, là trụ cột của quốc gia, tại sao có thể vì một thị dân nhỏ bé như tôi mà phạm pháp chứ? Những việc xảy ra ngày hôm nay tôi sẽ không so đo, tôi lập tức biến mất trước mặt anh, có được không?" Cô nở nụ cười lấy lòng, mắt đẹp bởi vì cười mà cong lên, giống như vành trăng khuyết trên bầu trời đêm.
Người lính cần vụ phải nghe nhiều như vậy, mặc dù cực kỳ tò mò về quan hệ giữa cô gái trong xe và sếp của bọn họ, nhưng vẫn không dám quay đầu lại, lòng hiếu kỳ giống như vuốt mèo không ngừng gãi gãi trong lòng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nhìn thẳng về phía trước, lỗ tai lại nghe không sót một chữ cuộc đối thoại của bọn họ.
Thấy người đàn ông trước mắt mặt mũi không lộ vẻ xúc động nào, chậm rãi sắn tay áo, cô đang chuẩn bị mở miệng, Mục Lương Hòa lại nhanh chóng cúi xuống lôi cô ra khỏi xe đến không kịp phản kháng, một tay anh nắm chặt hai tay cô, một tay quàng bên hông, cứng rắn lôi cả người cô đi về phía trước. Ngay lúc sắp vào cửa chính, cô ra sức giãy giụa ở trong lòng anh, nhưng làm thế nào cũng không thoát được sức lực đàn ông đành chảy đầy mồ hôi vẫn bị anh mang vào trong phòng.
Cửa lớn đóng lại ngăn cách tầm nhìn bên ngoài, cô lập tức xoay người chạy lại, nhưng làm thế nào cũng không mở được khóa, gấp đến da đầu đổ mồ hôi, đến mức da tay cũng bị mài mỏng đi mà cánh cửa vẫn không suy suyển. Nhụt chí dùng chân đá một cái lên cửa, cửa chẳng những không mở mà còn làm chân bị đau, đành ẩn nhẫn xoay người trừng mắt nhìn vào áo khoác quân trang của người đang bỏ đi kia với thân hình thẳng tắp như cây tùng.
"Anh đưa tôi đến đây rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Mục Lương Hòa không đáp, cởi hai nút áo sơ mi trên cổ rồi ngồi xuống sofa, thuận tay nâng bình trà lên rót hai ly nước trà, một ly đẩy tới đối diện, một ly bưng lên đặt ở bên môi.
"Không khát?"
Anh hất cằm, nghiêng mặt sang nhìn về phía cô đang đứng tựa cửa chính, trên người mặc một chiếc áo len cánh dơi màu trắng, phía dưới là quần jean màu xanh dương, chân đi đôi giày cao gót màu đen, mắt hạnh tròn vo, vẻ mặt đề phòng nhìn anh chằm chằm, bộ dáng kia giống y mấy năm trước, nhắm mắt lại tưởng như chỉ mới ngày hôm qua.
"Trước khi tôi trở lại, em nên suy nghĩ để cho tôi một câu trả lời thỏa đáng" anh hớp một ngụm trà rồi trầm giọng nói, nghe không ra vui giận, tao nhã đặt lại cái ly trên khay trà, sau đó đứng dậy đi lên lầu. Cô đề phòng nhìn theo bóng dáng anh đến khi biến mất ở khúc quanh cầu thang.
Mục Lương Hòa vào phòng ngủ sau đó tắm rửa qua loa, trút đi cả người mồ hôi do tập luyện ở trường bắn, lúc trở ra đã thay quân trang bằng bộ đồ mặc ở nhà màu trắng, áo cotton quần sợi đay. Tóc đen ướt nhẹp dán vào da đầu, gò má có vài giọt nước rỏ xuống cổ, theo lồng ngực chảy xuống, anh dùng khăn lông vuốt vuốt, rồi xỏ dép đi xuống lầu, tất cả chỉ trong có phút.
Năm phút đồng hồ đủ để một người tìm được câu trả lời trọn vẹn, phút cũng đủ để một người biến mất. Xuống lầu thấy trong phòng im ắng, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ trên vách tường, cô gái vốn thấp thỏm đứng ở cửa đã không thấy đâu, anh dạo một vòng trong phòng, nhìn thấy cửa sổ cạnh cầu mở toang, bên ngoài cửa sổ là vườn hoa với một mảng lộn xộn.
Mỗi người là một hạt bụi trên thế gian, đồng thời cũng là hạt bụi độc nhất vô nhị, bởi nào có ai giống nhau hoàn toàn, cho dù ngoại hình giống nhau như đúc, nhưng tính cách nhất định sẽ có sự khác biệt, đã từng có người nói với cô như vậy.
"Tạ Thanh Ninh, mới một đêm không gặp, làm sao cậu có thể biến mình thành bộ dạng này hả?" Từ khoảng cách một mét truyền đến giọng nữ vô cùng có sức oanh tạc phá vỡ suy nghĩ của cô. Cô nhếch khóe miệng cố gắng đưa ra cho cô bạn một nụ cười, vừa hé miệng liền chạm đến chỗ bị thương đang đau rát trên mặt. Do hôm qua lúc trèo qua cửa sổ không biết tình hình bên dưới, bị chạc cây kéo hỏng áo len đã đành, lại còn bị cào rách một vệt trên mặt, mặc dù qua một đêm vết máu đã khô nhưng bởi vết rách dài nên vẫn thấy ghê ghê, theo bản năng không khỏi sờ sờ vết thương.
"Cũng không phải là hủy luôn khuôn mặt, có gì mà ngạc nhiên đâu."
Hạ Gia Mẫn hận không thể bổ đầu cô nàng để xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì, sao có thể ngốc đến như thế, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, kéo cái ghế đối diện không hề tao nhã chút nào ngồi xuống, bắt đầu chất vấn: "Ngày hôm qua người đàn ông đưa cậu đi là ai vậy, sao mình chưa gặp bao giờ? Có điều trông có vẻ nghiêm chỉnh đấy." Nhìn con người thì biết bên dưới quần áo rất chất, chỉ tiếc vẻ mặt quá mức lạnh lùng, nghiêm túc, không dễ dàng thân cận.
Cô và Hạ Gia Mẫn là bạn thân, dường như mọi bí mật đều cùng nhau chia sẻ, chỉ có chuyện với Mục Lương Hòa là cô ấy không biết, cô quấy quấy ly café trầm ngâm mở miệng: "Một người bạn."
"Thật?"
Cô cũng không trả lời vấn đề của bạn, tầm mắt chợt lướt qua một người đàn ông mới đẩy cửa bước vào phòng, nháy mắt cô như người mất hồn, không cẩn thận làm đổ cái ly trước mặt, chất lỏng màu xám sẫm chảy đầy bàn, theo mép bàn nhỏ xuống váy, cô liền hoảng hốt chạy vào toilet gột vết bẩn.
Vốc nước phả vào mặt, để cho cái lạnh của nước làm dịu đi đầu óc, tìm lại chút lý trí đi hoang, ngẩng đầu nhìn cô gái trong gương. Trong gương là cô gái có đôi môi bị cắn sắp bật máu, tầm mắt ngày càng rõ ràng. Thời gian quả nhiên hiệu nghiệm, bụi thời gian đã chôn vùi những gì nên quên, không còn chút dấu vết nào.
Dùng khăn giấy thấm nước lau đi vết café cho đến khi chỉ còn vệt mờ, vén lại sợi tóc tán loạn trên trán, soi gương nháy nháy mắt, người ở bên trong cũng hướng cô nháy nháy mắt, sau đó lau khô tay đi ra ngoài. Gót giày cao cm gõ cộp cộp xuống nền nhà cẩm thạch, cũng không chọn đi ra đường lớn mà đi hướng ngược lại cho đến khi trời chạng vạng tối mới gọi cho Hạ Gia Mẫn báo cô có việc bận phải đi trước, tránh bị cô nàng hỏi han lung tung.
Cô cúp điện thoại rồi cười, lần nữa làm động tới vết thương trên mặt, bưng mặt đi về phía trước, trong lòng đem tên Mục Lương Hòa mắng mấy lần, tự hỏi quan hệ của bọn họ lúc đó là không thể phủ nhận, trong nháy mắt cô lại hơi chột dạ, thậm chí không dám nhìn cả vào chính mình.
Cứ đi như vậy, thỉnh thoảng có taxi mời đi nhưng cô chỉ lắc đầu, lại tiếp tục đi bộ. Cách năm, thành phố C không thay đổi nhiều lắm, trừ khu đô thị cũ phía bắc đã được cải tạo, những nơi khác hầu như vẫn giữ nguyên dáng vẻ. Cô tìm được tiệm hoành thánh của ông chủ Dương ngày trước thường ăn, mua một phần thêm vào gia vị, rất nhanh đã xử lý sạch tô hoành thánh thơm ngon vị thịt tươi mới. Ăn xong, trên chóp mũi đã đổ đầy mồ hôi, cô còn mua thêm một bọc bánh mật về nhà ăn khuya.
Nơi cô ở trước kia là khu chung cư cho thuê trị an rất tốt, từ trong thang máy đi ra miệng ngâm nga hát, tay lục túi tìm chìa khóa mở cửa rồi bật đèn. Đèn nhấp nháy mấy lần mới sáng, cô khom lưng đổi giầy, đi về phía trước hai bước, hô hấp chợt hơi chậm lại, kinh ngạc nhìn bóng người đang đứng trước bức tranh tường.
Trong nháy mắt Tạ Thanh Ninh ngỡ là mình đang mơ, dùng sức nhắm mắt sau đó mở ra, người đàn ông đứng trước bức tranh từ từ quay lại, như pha quay chậm trong điện ảnh, lộ ra gò má quen thuộc. Cô nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng lui về phía sau một bước, hòng mong thoát khỏi khí thế đe dọa của người đàn ông này.
"Lý do, em vẫn chưa cho tôi một lý do?" Mục Lương Hòa để tay trong túi quần, khuôn mặt tuấn lãng sinh động như vẽ nhưng lạnh lẽo cứng rắn, mắt đen không có nhiều cảm xúc, cô chợt nghĩ đến hình ảnh chiếc Audi màu đen dưới lầu, khó trách thấy quen như vậy, thì ra là xe của anh.
Cô không để ý câu hỏi của anh, lấy hết dũng khí, quật cường ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh: "Mục Lương Hòa, anh tự tiện xông vào nhà dân, cứ coi như là quân nhân thì cũng phải có pháp luật quản lý chứ."
Mí mắt Mục Lương Hòa giật giật, rút một tay ra gác lên sofa, thân thể vẫn cao lớn như thế, ngón tay thon dài đặt trên ghế sofa, khàn giọng nói: "Tự tiện xông vào nhà dân? Có cần tôi nhắc về quan hệ của chúng ta không, bà Mục?"