Mực nước trong đập không ngừng lên cao, khó khăn lắm mới tạm dung nạp được lượng nước lũ ào ạt đổ xuống. Đứng ở thượng nguồn phóng mắt ra xa, khắp nơi trời nước nối liền, đâu đâu cũng là màu nước lũ. Mấy năm trước Mục Lương Hòa cũng từng tham gia một lần cứu thiên tai nên anh biết, phương pháp duy nhất bây giờ là phải phá hủy đoạn đập chắn phía bắc để dẫn nước vào đồng, nhưng nếu làm vậy thì tổn thất rất lớn, năm nay vụ mùa chắc chắn sẽ bị mất trắng.
"Thủ trưởng, phía trên đã chuyển lệnh xuống rồi."
Mục Lương Hòa trầm mặc: "Ừ, bắt đầu bố trí đi."
Mấy quân nhân mặc đồ rằn ri đã được lệnh bố trí quanh đập, Mục Lương Hòa bước ra khỏi đập ngồi vào xe.
"Đến phía trước xem một chút."
. . . . . . . . . . . .
Tình hình lũ lụt ở huyện Kim Miện rất được trung ương xem trọng, trong thời gian ngắn đã cung cấp đủ mọi vật tư, ngoài ra còn có của nhân dân các nơi tự ủng hộ, một số người tình nguyện cũng đã lên đường đến khu vực thiên tai. Mạnh Kiết Nhiên theo dõi thống kê trên truyền hình, quay sang hỏi Vệ Đông cuộc họp sáng mai sẽ diễn ra lúc mấy giờ.
"Tổng giám đốc Tạ đang ở ngoài phòng họp."
"Ừm, tôi lập tức qua."
Lần này Tạ Đông Phong tới là muốn bàn hợp tác một dự án với Mạnh Kiết Nhiên, đứng ở lập trường một thương nhân mà nói, lợi ích vẫn là trên hết.
"Thủ trưởng đang ở trên đập, chị dâu ở đây nghỉ nhé."
Tạ Thanh Ninh xách balo vào lều, đúng ra sáng nay cô đã đi rồi nhưng mà ông trời không muốn cho cô đi, đường quốc lộ đã bị đất sạt lở lấp kín một đoạn, đó là lối ra duy nhất, đúng với ý nguyện cô đã được ở lại.
Trong lều không một bóng người, cô cất balo rồi đi sang lều đối diện của những người dân huyện Kim Miện, trong lều đều là phụ nữ và trẻ em, mấy đứa trẻ thì khóc nhếch nhác, phụ nữ thì đang làm màn thầu, thấy thế cô cũng lại gần xin giúp.
"Cô gái, chắc cô không phải là người dân huyện này?" Một người phụ nữ đang nhào bột mì lên tiếng hỏi, cô cười gật đầu một cái.
"Chỗ này khắp nơi đều là nước lũ, sao cô lại chạy đến đây, quá nguy hiểm."
"Tôi tới tìm người ." Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Chắc là tới tìm chồng rồi." Mấy người phụ nữ bật cười "Hì hì".
Thanh Ninh đỏ mặt chấp nhận "Vâng." Một tiếng chồng này nghe vào tai sao mà ngọt ngào, giống như vuốt mèo đang gãi ngứa, thật là thoải mái, muốn lập tức nhìn thấy anh bây giờ.
"Chồng của cô đâu rồi, bên ngoài mưa lớn như vậy, đi ra ngoài cũng phải cẩn thận."
Thanh Ninh đang muốn nói chồng của tôi là quân nhân tới cứu tế thì sau lưng chợt vang lên một tiếng "Thanh Ninh."
Mục Lương Hòa ướt lướt thướt mệt mỏi từ bên ngoài vén mành đi vào, bởi vì trên người anh mặc đồ rằn ri nên ánh nhìn của mấy người phụ nữ đều mang theo cảm kích. Lần đầu tiên từ tận đáy lòng cô thấy tự hào về thân phận của anh, những quân nhân như bọn họ là đáng yêu nhất.
"Thủ trưởng, em lại về rồi."
Mục Lương Hòa dĩ nhiên biết cô quay lại, buổi sáng ở trên đập nhìn thấy đất đá lấp đường thì đã dám chắc cô sẽ quay lại. Anh quay về lều trước tiên là muốn nhìn cô một cái, sau đó mặt không biến sắc dời đi : "Ừm, cứ ở yên đây, chờ thông đường rồi thì về ngay."
"Tuân lệnh." Thanh Ninh dí dỏm làm một cái quân lễ, cô biết có mình ở đây sẽ làm anh phân tâm. Gương mặt bị nước xối nhợt nhạt lộ ra một tia cười nhàn nhạt, rất mau thu lại, kéo cô lại gần nói nhỏ vào tai cô mấy câu.
Thanh Ninh không nhịn được lầm bầm : "Em cũng không phải là đứa trẻ."
Mục Lương Hòa từng nghĩ, nếu cô mà là đứa trẻ thật thì đã sớm đè ra đánh cho một trận, làm sao mà có thể để cô nghênh ngang như thế nữa.
"Chú ý an toàn, đi sớm về sớm!"
Mục Lương Hòa vén rèm sải bước tiến vào trong màn mưa, cô đứng nhìn theo cho đến khi anh khuất bóng, trong lòng len lên ngọt ngào.
"Cô gái, chồng của cô thật là đẹp trai."
"Ừm, chỉ là tính khí thúi vô cùng." Thanh Ninh quay lại nâng mâm cho một người phụ nữ gắp màn thầu ra.
"Hai người sống chung có va chạm là chuyện thường, giống như vợ chồng già chúng tôi sống với nhau mấy chục năm, không ít lần náo mâm náo bát."
Thanh Ninh nghe xong khóe miệng cong lên một nụ cười. Giữa cô và Mục Lương Hòa, náo cãi gì cũng đã có qua, tính cả việc cô bỏ đi mấy năm nhưng vẫn không thoát được anh, có lẽ đây chính là duyên phận mà mọi người thường nói.
Tạ Thanh Ninh cảm giác mình đã thích Mục Lương Hòa, hôm nay tới huyện Kim Miện này cô không thể không đối diện với trái tim mình.
Cô giúp mọi người chia màn thầu cho bọn trẻ con và người lớn trong lều, rồi lại nấu thêm một nồi nước, sau đó lấy kéo rơm rạ lại ngồi gần bên bếp lò cùng tám chuyện với người phụ nữ làm bánh.
Thì ra người phụ nữ này là người Kim Miện, lúc lũ tới chỉ kịp đem theo vài thứ đồ có giá trị một chút, còn lại nhà cửa đều bị nước nhấn chìm. Bà còn có một đứa con trai đã đi làm ở địa phương khác, không dám để cho con về chịu lụt, chồng bà là thôn trưởng ở đây, bởi hiểu rõ địa hình nên đang ở trên đập giúp đỡ chống lũ.
"Con cô nhỏ hơn cháu tuổi, đang tính sang năm tìm một cô vợ cho nó, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện."
"Biết đâu cậu ấy ở bên ngoài đã tìm được rồi đấy."
"Thằng bé nhát gái lắm, nói chuyện với con gái người ta thôi mà đã đỏ mặt rồi."
"Có lẽ được con gái theo đuổi thì sao."
"Nếu thế thì phúc cho nó." Nói đến con trai, trên mặt người phụ nữ đều tràn ngập ý cười, chợt nhớ tới cái gì, liền lấy áo tơi treo trên cột lều mặc vào, "Cô đi đưa cơm cho ông nhà đây."
"Để cháu đi cùng cô."
Cô chạy về lều lấy áo tơi mặc vào, đi đôi ủng cao su nhỏ nhất, cầm hai cái bánh bao nhét vào trong ngực đi theo vợ người trưởng thôn.
"Cô gái, đi sát cô nhé cẩn thận hố nước."
"Vâng." Thanh Ninh không quen đi đường ngập nước qua bàn chân, bùn nhão cứ dính lấy ủng. Vợ trưởng thôn biết thế nên cố ý đi chậm cho cô theo kịp. Lúc lên đập vì dốc đất thấm nước đặc biệt trơn, cô không phòng bị trợt ngã, cả người toàn là bùn đất.
"Ai u cô gái, té rồi."
Thanh Ninh ngã xuống buột miệng kêu “Ai nha" một tiếng làm kinh động vợ trưởng thôn đang đi trước, bà lập tức chạy lại kéo cô dậy đỡ đi lên đập.
Đây là lần đầu tiên Thanh Ninh nhìn thấy nước lũ mãnh liệt thế này, trước mắt tất cả đều là sóng bạc cuồn cuộn, đi trên đập cảm giác đất bùn dưới chân đang bị kéo đi làm cô sợ không dám nhìn xuống. Người phụ nữ đã đi tìm chồng bà còn cô ôm bánh bao trong ngực ngẩn ngơ không biết Mục Lương Hòa ở đâu, cứ đi theo đập nước, không ngờ gặp Cố Thành Dĩ đang khiêng bao đất.
"Chị dâu, thủ trưởng ở phía trước."
Tiếp tục đi về phía trước lại bắt gặp cảnh bộ đội đang khiêng bao đất, vai khiêng một bao, tay kéo một bao đi về phía xe tải cũng đã xếp đầy bao đất, động tác vô cùng nhanh nhẹn, dứt khoát.
Mục Lương Hòa mang theo một nhóm người đi lại từ phía bắc sau khi bố trí mọi việc, chỉ chờ khơi thông là cho nổ đập.
"Thủ trưởng."
Tạ Thanh Ninh tìm thấy Mục Lương Hòa đang ở trong lều cúi đầu cùng người khác bàn chuyện, cô lê đôi ủng rộng lạch bạch chạy tới. Thính lực Mục Lương Hòa rất tốt, nghe thấy tiếng cô lửa giận vụt cháy, thế mà ngẩng lên thấy bộ mặt lấm lem bùn đất đáng thương thì cơn giận cũng tiêu tan, chỉ còn lại biểu cảm rất bất đắc dĩ.
Người đang bàn chuyện với anh cũng là người tinh ý, kính quân lễ rồi lập tức ra khỏi lều, đem không gian để lại cho hai người.
"Thủ trưởng cùng chị dâu từ từ nói chuyện."
"Ngứa da?" Mục Lương Hòa nghiêm mặt quát.
Người kia cười khoái trá rồi chạy mất.
"Sao trông lôi thôi thế này."
Anh nghiêm mặt nạt, tuy cứng miệng nhưng tay đã đưa lên lau bùn trên mặt cho cô, kết quả càng lau càng bẩn. Bất đắc dĩ lôi cô đến cạnh đập vốc nước rửa mặt mũi tay chân cho cô. Thanh Ninh nhìn nước cuồn cuộn không dám tiến lại mép nước. Mục Lương Hòa nhìn đến đầu gối đầy bùn của cô thì ngay cả sức để than thở cũng mất hết.
"Thủ trưởng, em đưa đồ ăn cho anh."
Thanh Ninh biết anh sợ ảnh hưởng hình tượng nên kéo anh vào lều, lấy bánh bao từ trong ngực đưa ra cho anh. Ánh mắt Mục Lương Hòa trầm xuống, nhận lấy bánh bao, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, lặng yên hồi lâu mới mở miệng: "Chính là vì đưa cái này tới?"
Cô bĩu môi: "Ai bảo, chủ yếu là muốn xem thủ trưởng chỉ huy như thế nào thôi, nhân tiện mang tới."
Lúc cô nói láo sẽ luôn luôn nháy mắt, mặt cũng ửng đỏ như quả táo chín, anh cũng không chọc phá, cầm bánh bao trắng cắn một cái.
"Có cảm thấy mùi vị không giống nhau không?" Ánh mắt của cô sáng lóng lánh.
"Chẳng lẽ có thể biến ra mùi thịt?" Anh không chút nghĩ ngợi hỏi ngược lại.
"Đây chính là tự tay em làm, thủ trưởng, ngàn vàng khó mua nha."
Anh cười cười, càng cưng chìu xoa xoa tóc cô, thật là một đứa trẻ hư, nhưng chính anh cũng bị vui sướng mê muội đầu óc. Mục Lương Hòa anh đi được tới bước này, thật không dễ dàng gì, Tạ Thanh Ninh , em chính là đứa bé được cưng chiều quá thành hư.