Sau khi kết thúc khảo sát hai nơi, Vương Trạch Vinh trở lại Nam Điền bắt đầu công tác điều tra nghiên cứu nội bộ. Tình hình ở Nam Điền còn phức tạp hơn so với hắn tưởng tượng, nhìn thấy sự bế tắc nơi đây khiến cho Vương Trạch Vinh rất sốt ruột. Theo sự phát triển tổng thể của cả nước, nếu Nam Điền mà không cố gắng bắt kịp thì có thể bị tụt lại phía sau.
Nhận thấy mình phải tìm hiểu rõ ràng tình hình Nam Điền một cách chân thực, Vương Trạch Vinh quyết định thay đổi thân phận tự mình đi xuống phía dưới để cảm nhận tình hình Nam Điền.
Làm một cái thẻ phóng viên xong, Vương Trạch Vinh dẫn theo Lý Minh Quốc và Phan Bằng Trình điều khiển một chiếc xe Mitsubishi đi thẳng về phía tây Nam Điền để xem xét.
Chuyện tình trong tỉnh giao cho đám người Tất Trí Vân phụ trách, Vương Trạch Vinh thực sự rất yên tâm, hiện tại tỉnh Nam Điền không giống như trước kia, chỉ cần một tiếng gió thổi hay cỏ lay thì hắn đều có thể biết tin trong thời gian ngắn nhất.
Chiếc xe bon bon trên con đường quốc lộ vòng quanh núi, lúc này năng lực chuyên nghiệp của Lý Minh Quốc mới được thể hiện ra, xe do hắn lái rất vững vàng.
Nhìn người nhân viên do trung ương chuẩn bị cho mình này, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, Lý Minh Quốc này rất biết làm việc, điều gì không cần hỏi thì không hỏi còn cần nói gì thì sẽ nói.
- Bí thư Vương, nơi này đã thuộc địa phận xã Thắng Lợi huyện Giác Viễn rồi, đây là địa phương trọng điểm xóa đói giảm nghèo của toàn tỉnh.
Nhìn thấy con đường này thưa thớt người qua lại, Vương Trạch Vinh gật gật đầu, Nam Điền có rất nhiều điểm nghèo khó, đây là nơi sắp tới dự định xây dựng con đường giao thông. Nếu như có thể khai thông con đường xong thì chắc rằng nơi này sẽ nhanh chóng phát triển. Xe đi thẳng tới trụ sở ủy ban nhân dân xã, Phan Bằng Trình cầm thẻ phóng viên đi vào.
Vương Trạch Vinh đứng ngoài nhìn tình hình xung quanh, trụ sở ủy ban nhân dân xã xem như là tòa nhà tốt nhất ở quanh đây, những căn nhà khác đều trông rất tồi tàn.
Mãi một lúc sau Vương Trạch Vinh mới nhìn thấy một cán bộ khoác áo khoác, tay cầm một điếu cày từ từ đi tới.
- Vương ca, đây chính là chánh văn phòng Yến của đảng ủy xã.
Do đã dặn dò từ trước nên hai người sẽ xưng hô là Vương ca, lần đầu tiên gọi như vậy nên Phan Bằng Trình có phần mất tự nhiên.
- Phóng viên báo tỉnh sao? Lãnh đạo xã chúng tôi không có ở đây, các anh định tìm hiểu về chuyện gì?
Chánh văn phòng Yến nhìn Vương Trạch Vinh đầy cảnh giác, Vương Trạch Vinh khoác một chiếc jacket, bên trên còn cài một cây bút nên nhìn qua cũng giống bộ dạng một phóng viên.
Xã Thắng Lợi là trọng điểm xóa đói giảm nghèo của toàn tỉnh nên giờ thấy có phóng viên báo tỉnh tới khiến cho chánh văn phòng Yến ít nhiều cũng có phần khẩn trương.
Bắt tay với chánh văn phòng Yến, Vương Trạch Vinh nói:
- Xã Thắng Lợi là trọng điểm xóa đói giảm nghèo, chúng tôi muốn thâm nhập tới những nơi khó khăn nhất để tìm hiểu cuộc sống của bọn thôn dân, không biết có thể phái một người dẫn đường hay không?
Nghe thấy mục đích chuyến đi này là tìm hiểu tình hình, chánh văn phòng Yến thở dài một hơi. Nơi này năm nào cũng đều ăn cơm xóa đói giảm nghèo, nếu như là đi tìm hiểu cuộc sống thì cũng không ngại để đám phóng viên này nghe ngóng chân thật một ít, chỉ có như vậy thì mới có thể giúp đỡ người nghèo đói được.
- Tiểu Lý, Tiểu Lý, lại đây thu xếp một chút, mời những phóng viên này ở lại trước đã.
Chánh văn phòng Yến cười cười nói:
- Tôi tên là Yến Quý Tài, trước tiên các vị cứ ở lại đây đã, ngày mai tôi sẽ cho người dẫn các vị lên núi xem, phải đi không ít đường núi nên cứ nghỉ ngơi một chút đi.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Được, cảm ơn anh.
Ở trong nhà khách ủy ban nhân dân xã, Vương Trạch Vinh nhìn về phía người gọi là Tiểu Lý hỏi một cách tùy ý:
- Tiểu Lý, cậu là người bản địa à?
- Tôi tên là Lý Vĩnh Tân, các vị là phóng viên báo tỉnh sao?
Thấy tên này tò mò, Phan Bằng Trình nói:
- Lần này chúng tôi tới xã Thắng Lợi để tìm hiểu tình hình nghèo khó ở đây.
- Nhà tôi ở đây, nếu không hôm nay các vị tới nhà tôi ăn cơm đi. Nơi này thức ăn khá tệ, chỉ có thể mấy loại khoai tây thôi nên e là sẽ không hợp khẩu vị của các vị.
Đây là một người thật thà chất phác!
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Được đó, cho tôi gửi tiền mua thức ăn.
Xua tay lia lịa, Lý Vĩnh Tân nói:
- Không cần, không cần đâu, chỉ cần không chê đồ ăn nơi này kém là được rồi.
Mãi khi tới nhà của Lý Vĩnh Tân thì Vương Trạch Vinh mới giật mình phát hiện, chàng trai này mới hơn tuổi đầu mà không ngờ đã thành gia rồi, hơn nữa đã có hai đứa con chạy loạn cả lên.
- Ha ha, khi tôi bằng tuổi cậu còn không biết tán tỉnh gì cả!
Vương Trạch Vinh nói vui.
Vợ của Lý Vĩnh Tân là một nông gia, chẳng qua trông cũng khá xinh gái mà lại cũng rất là nhanh nhẹn.
Lấy điếu cày ra ra, Lý Vĩnh Tân cười nói:
- Hút thuốc không?
Vương Trạch Vinh thấy cái điếu cày này nên cũng rất tò mò, cười cười nhận lấy rồi ngồi xuống một cái ghế nhỏ, học theo mắt nhìn thấy mà hút. Vừa rít được một hơi thì bị nghẹn đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, ho sặc sụa:
- Đại ca, anh hút không đúng cách nên mới bị vậy!
Lý Vĩnh Tân làm mẫu lại một lần rồi dạy Vương Trạch Vinh cách hút thuốc như thế nào.
Nhìn đối phương rít điếu cày kêu to, Vương Trạch Vinh thở dài:
- Bất cứ chuyện gì cũng đều có tính quy luật, nếu không hiểu quy luật thì không làm được gì cả.
- Lý Vĩnh Tân, nghe nói phóng viên báo tỉnh tới nhà cậu hả?
Ngoài cửa một người hô to:
- Phó chủ tịch Lâm, họ vừa mới tới nhà tôi.
Lý Vĩnh Tân ra ngoài nghênh đón.
Người vừa bước vào là một người đàn ông trung niên gầy gò, nhìn thấy Vương Trạch Vinh đang ôm điếu cày, chủ tịch Lâm lập tức tươi cười nói:
- Ngài chính là phóng viên Vương sao, tôi là Lâm Y Quý phó chủ tịch xã Thắng Lợi, đã tiếp đón ngài không chu toàn rồi.
Vương Trạch Vinh cầm điếu cày từ từ đứng dậy nói với phó chủ tịch xã Lâm:
- Chúng tôi muốn đi tìm hiểu tình hình một chút, đã quấy rầy xã rồi!
- Bí thư và chủ tịch xã đều đã lên huyện, nghe nói có lãnh đạo tỉnh ủy sắp đến nên huyện đang tiến hành bố trí.
Vương Trạch Vinh lại ngồi xuống nói:
- Xã Thắng Lợi là địa phương xóa đói giảm nghèo của toàn tỉnh, có khi lãnh đạo tỉnh sẽ tới đó!
- Lão đệ, cậu không rõ đó, xã chúng tôi mặc dù có danh là xã khó khăn nhưng đường không thông, lại không có nơi nào để giải trí hay ngắm nhìn, lãnh đạo tỉnh mà có tới thì ai lại sắp xếp cho bọn họ tới địa phương này chứ! Không nói tới vấn đề này nữa, ngộ nhỡ lỗi mồm nửa câu thì không phải là mất mạng sao.
Nghe xong Vương Trạch Vinh liền mỉm cười:
- Điều này cũng không nhất định, tới đây thị sát cũng là một cách để tìm hiểu tình hình chân thật toàn huyện.
Phó chủ tịch xã Lâm nhận lấy điếu cày bắn một phát rồi mới lên tiếng:
- Nói cũng phải.
Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra được, tuy rằng phó chủ tịch xã Lâm tán thành lời của mình nhưng cũng không cho là đúng.
- Sao tôi không nhìn thấy ở đây có TV nhỉ? Không có TV thì sao các anh có thể nghe được tiếng nói của tỉnh ủy chứ!
- Vùng núi thì sao có những thứ ấy được, tín hiệu không đến được, chuyện trên tỉnh mọi người có quan tâm cũng vô dụng, chỉ cần giúp đỡ xóa đói giảm nghèo là đã tốt lắm rồi.
Phó chủ tịch xã Lâm này cũng là người sinh trưởng ở địa phương, là một người khá thân thiện, nói chuyện niềm nở nên chẳng tốn sức mấy mà Vương Trạch Vinh nói chuyện rất hợp ý.
Lại tiếp lấy điếu cày, sau vài lần thử rồi cuối cùng Vương Trạch Vinh mới học được cách hút điếu cày.
- Ha ha, cuối cùng cũng học được!
Vương Trạch Vinh hút vài hơi, cười nói.
- Ha ha, lão đệ này thật thú vị, sao tôi thấy anh quen quen nhỉ?
Phó chủ tịch xã Lâm nhìn chằm chằm mặt Vương Trạch Vinh.
- Ừ, có vài người nói tôi rất giống với phó bí thư Vương mới tới, anh thấy tôi có giống người đó không?
Vương Trạch Vinh cười hỏi.
Vỗ đùi, phó chủ tịch xã Lâm cười ha ha nói:
- Bảo sao tôi càng nhìn anh càng thấy quen, quả nhiên là giống với phó bí thư Vương ở trên báo chí với TV kia. Nếu không có thẻ phóng viên kia thì tôi còn cho rằng anh chính là phó bí thư tỉnh ủy Vương đó!
Nói tới đây, phó chủ tịch xã Lâm lại cười phá lên, nói:
- Phó bí thư Vương là lãnh đạo lớn thì sao có thể một mình chạy đến cái nơi mà chim cũng không thèm tới như này chứ! Giờ chắc là huyện còn đang đau đầu vì chuyện nghênh đón đây!
Hai người vừa bắn điếu cày vừa trò chuyện.
Một lát sau, trên bàn được mang lên một ít đồ ăn, Vương Trạch Vinh nhìn những thức ăn này, hầu hết là các món về khoai tây, có xào, có chiên, có canh và có thêm một ít cải xanh. Phó chủ tịch xã Lâm nói:
- Phóng viên Vương, trong nhà chỉ có thể làm được những thứ này, các anh đừng khách khí đó.
Vương Trạch Vinh cũng nhận ra được đây là hết khả năng của nhà Lý Vĩnh Tân, cảm thán nói:
- Trước kia tôi chỉ nhìn thấy cuộc sống các nông dân quanh thành thị, còn cho rằng cuộc sống của bọn họ tốt hơn so với rất nhiều người khác, dù có chuyển đi nơi khác thì còn có cửa hàng, thu nhập ổn định, bây giờ nhìn thấy cuộc sống của các anh ở đây tôi cảm thấy trên tỉnh còn phải làm rất nhiều!
- Phóng viên Vương, anh không biết chứ, chúng tôi kỳ thực cũng không phải không có cách phát triển, quan trọng là đường giao thông không thông nên cho dù có thứ gì cũng không vận chuyển ra ngoài được!
Vương Trạch Vinh lập tức cảm thấy hứng thú đối với vị phó chủ tịch xã này, nhìn qua thì đối phương cũng có ít bản sự.
Muốn nghe vài ý tưởng của phó chủ tịch xã Lâm, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Lần này chúng tôi đến xã Thắng Lợi chính là muốn trợ giúp thôn dân xã một chút, muốn xem có thể phát triển được cái gì hay không, anh có thể nói ra được không?
- Phóng viên Vương, tôi cho rằng có sự phát triển một địa phương cần phải dựa vào chính quyền địa phương đó, phát triển cần phải chịu khó động não. Xã Thắng Lợi cũng không phải là không có tài nguyên, thổ sản trên núi có rất nhiều, cây táo nơi này cũng khá nổi tiếng, nếu có một con đường giao thông thì phát triển toàn xã cũng không phải là lời nói suông, mấu chốt vẫn là vấn đề giao thông cản trở sự phát triển nơi này.
- Tôi nghe nói tỉnh ủy đã có một phương án phát triển giao thông toàn tỉnh, hơn nữa trung ương cũng phê duyệt rồi, sắp tới sẽ xây dựng toàn diện, đến lúc đó thì quốc lộ sẽ đi qua xã các anh.
- Thực sự có việc này ư? Nếu là như vậy thì đúng là một cơ hội.
- Nghe nói tình hình xã các anh rất đặc biệt, thôn dân trên núi hết sức khó khăn, lần này chúng tôi muốn đích thân đi xem một lần.
Vương Trạch Vinh nói.
- Ai, chẳng có biện pháp, anh xem xung quanh chính quyền xã thì còn coi như là tốt, chứ còn tình hình bên trong núi thì thật là khổ. Có cô gái vì cuộc sống đã đến bước đường cùng nên phải vào trong thành phố làm gái, chuyện này khiến cho cán bộ chúng tôi thật xấu hổ!
Nghe phó chủ tịch xã Lâm trình bày, mọi người vừa uống rượu vừa tán gẫu, Vương Trạch Vinh đúng là muốn tới nhiều cơ sở để tìm hiểu tình hình. Ban đầu mình còn cho rằng tình hình xã Hoàn Thành đã khó khăn mà không ngờ rằng nơi này còn kém hơn xã Hoàn Thành nhiều, Vương Trạch Vinh thật sự muốn mau chóng được nhìn thấy cuộc sống thôn dân vùng núi!