Quan Khí​

chương 1131: việc không ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ai cũng thật không ngờ tới việc đột nhiên phát sinh sự tình như thế ở tại đây, nếu là người bình thường mà có hành động này thì đúng là dễ dàng để xử lý, nhưng lúc này thì việc xảy ra đã vượt qua sự khống chế của mọi người.

Tư Mã Tú đánh Chu Huệ!

Vương Trạch Vinh cũng rất giật mình, đang giơ tay chỉ vào nhà xưởng phía trước để giải thích các tình hình xí nghiệp thì đột nhiên xảy ra tình huống như vậy, cánh tay hắn đang giơ ra suýt chút nữa quên co tay lại. Làm sao bây giờ? Đây chính là ý tưởng trước đây của Vương Trạch Vinh, rốt cuộc tại sao lại xảy ra việc này?

Đã tính toán đủ thứ nhưng đúng thật Vương Trạch Vinh không tính được là sẽ phát sinh ra sự việc như thế này. Tư Mã Tú rốt cuộc bị sao vậy? Sao lại tự dưng xông lên đánh Chu Huệ?

Người khác không biết nhưng Vương Trạch Vinh cũng nhận thấy được trong những thời gian gần đây Tiền Minh Phú và Chu Huệ đúng thật rất thân cận với nhau, bọn họ là người cùng trong một vòng tròn thì việc gần gũi nhau như thế này cũng là bình thường.

Nói thật, trước khi Tư Mã Hoành đến đây, đúng thật là Vương Trạch Vinh cũng nghĩ tới việc lợi dụng quan hệ giữa Tiền Minh Phú và Chu Huệ để làm nên chút văn vẻ. Tuy nhiên, sau đó suy nghĩ lại thì thấy cái loại việc âm mưu quỷ kế thế này nên ít làm thì tốt hơn, nếu thực hiện những việc như thế này thì sẽ sản sinh những ảnh hưởng không tốt trong đầu óc, vậy mà bây giờ lại có người làm việc này.

Hôm nay, tự nhiên Tư Mã Hoành cũng thay đổi, cũng không biết là nguyên nhân gì. Nhưng tận trong đáy lòng của mình, Vương Trạch Vinh đã nảy sinh sự kính trọng với Tư Mã Hoành. Chuyện như vậy hắn quyết không thể thực hiện.

Việc này với mọi người thì đúng là chưa ai gặp qua cả, đang ở chỗ đông người như vậy mà không ngờ lại xuất hiện loại sự việc như thế này.

Sự tình vừa phát sinh, ngoại trừ việc có mặt ở đây cùng với mọi người thì Chu Huệ sớm đã trở nên ngây ngốc đứng ở đó. Mọi người nhìn thấy trên mặt cô có năm dấu ngón tay.

Vào thời điểm này thì trong đầu Chu Huệ trở nên trống rỗng. Đột nhiên bị đánh, đã vậy còn không biết vì sao bị đánh, mà người đánh mình lại chính là con gái của Tư Mã Hoành, người mà mình đang thầm nghĩ tìm cách đầu nhập về. Điều này làm cho cô có một cảm giác như đang ngã xuống vực sâu.

Có một phóng viên đang chụp ảnh thì tay bỗng run lên, cameras trong tay liền rớt xuống. Cũng may có dây đai khoác ở trên cổ nên khi camera rớt xuống kéo theo người hắn theo thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống đất. Cũng may hắn trụ được chân chứ nếu thì không cái cameras kia chắc chắn bị hỏng.

Một phóng viên của đài truyền hình tỉnh thì không có được vận tốt như vậy. Hắn ta giật mình quên mất đang khiêng cái cameras trên vai, nhất thời buông tay ra, cái máy liền rớt xuống. Hắn hoảng quá tay chân luống cuống muốn bắt lấy cái máy, kết quả là không được như ý, cái máy rớt mạnh xuống mặt đất. Ánh mắt hắn trợn trừng nhìn lên cái cameras đang nằm trên đất, trên mặt biểu lộ ra vẻ như đang muốn khóc rống lên.

Nguyên nhân có lẽ là phản xạ có điều kiện, Tiền Minh Phú nhìn thấy Chu Huệ bị đánh, trong lòng cơn tức nghẹn từ lâu rồi bỗng bung ra. Hắn nhìn Tư Mã Tú rồi gầm lên quát lớn:

- Cô làm cái gì vậy?

Tiền Minh Phú lúc này quát lên cũng chỉ là một loại phản xạ có điều kiện mà thôi. Trong ý tưởng của hắn thì Chu Huệ này đang bị kéo lại gần mình, mắt đã thấy sắp trở thành một trợ giúp với mình. Thế mà Tư Mã Tú lại đánh cô ta, như vậy thì khả năng đó lại trở thành một biến số rất lớn. Ẩn sâu tận đáy lòng hắn đúng là có một tình cảm yêu mến đối với Chu Huệ, cũng không biết như thế nào khi nhìn thấy dấu tay trên mặt Chu Huệ thì trong lòng liền dậy lên một sự thương tiếc.

Sau khi quát to lên thì Tiền Minh Phú giật nảy mình, cho tới bây giờ không ngờ là mình lại dám quát to như vậy trước mặt Tư Mã Tú. Trong lúc nhất thời mặt hắn như ngốc nghếch đứng nguyên tại chỗ, đồng dạng trong lòng cũng cảm thấy một sự kinh hoảng.

Hắn không quát lên thì thôi, bây giờ với tiếng quát này thì Tư Mã Tú lại không tha thứ. Cô ta nghĩ rằng chồng của mình bảo vệ cho người phụ nữ tên là Chu Huệ kia, lập tức khóc rống lên. Nghĩ đến việc mình hết lòng dạ vì chồng thế mà chồng của mình thì lại một lòng giữ gìn cho người ngoài, cho một người phụ nữ như vậy, lập tức trong lòng sinh ra tủi thân, tiếng khóc vang lên thật lớn giống như vừa bị người nào đánh.

Nhìn thấy tình huống này, đến người ngu cũng biết đã xảy ra sự tình gì. Nhìn vào ba người Tiền Minh Phú, Tư Mã Tú và Chu Huệ, đúng thật sự biểu tình của mọi người cực kỳ quái dị.

Một là Chủ tịch tỉnh, một là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, lại còn một cô con gái của Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân, việc này thật là loạn. Chắc chắn là có nội tình, mà còn là nội tình rất lớn! Sau một hồi kinh ngạc thì mọi người cũng chỉ đưa ra một kết luận như thế này.

Lúc này rốt cục Vương Trạch Vinh cũng đã quay lại được, cái suy nghĩ đầu tiên chính là quyết không để chuyện như thế này lan truyền ra ngoài. Ánh mắt của Vương Trạch Vinh nhìn về phía Trưởng ban Tuyên giáo Dương Hoa Cường.

Dương Hoa Cường là một đồng chí già dặn lâu năm nhưng chuyện như thế này cũng chưa từng có trải qua, tim hắn thiếu chút nữa thì ngừng đập. Hắn hiểu rất rõ sự nghiêm trọng của việc này, nếu chẳng may truyền thông loan tin về chuyện đã xảy ra, đối với Tư Mã Hoành thì ảnh hưởng cũng không nhỏ nhưng quan trọng nhất là con đường làm quan của mình có lẽ bởi vậy mà kết thúc.

Nhìn thấy ánh mắt hàm ý của Vương Trạch Vinh, hắn cố sức gật đầu một cái, trên đầu đã toát hết mồ hôi, lập tức chạy tới tiến hành các sắp xếp, quyết không để cho trong các máy móc nơi này lưu lại nội dung gì về việc phát sinh này cả.

Còn có một việc lại càng trọng yếu, chính là sẽ phải thương lượng với các bên, quyết không để để việc này hấp thu được ánh sáng mà lộ ra ngoài.

Nhìn thấy Dương Hoa Cường hiểu ý tứ của mình bắt đầu đi điều tra, Vương Trạch Vinh ít nhiều cũng thở ra một hơi. Cũng may vị trí đánh người lại ở phía sau, chắc hẳn cũng không có nhiều máy quay tập trung về phía ấy.

Đã xảy ra chuyện như vậy, năng lực của Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Ninh An Quý lập tức liền biểu hiện. Ngay tức khắc hắn sắp xếp mấy người phụ nữ của Văn phòng Tỉnh ủy rất nhanh chóng giúp đỡ Chu Huệ rời khỏi khu vực này, đồng thời cũng có người tới khuyên bảo Tư Mã Tú.

Vào lúc này, sau khi bị đánh thì cả người Chu Huệ giống như lâm vào trạng thái đờ đẫn, trong trạng thái vô ý thức rất nhanh đi theo hai người phụ nữ rời khỏi khu vực đã xảy ra chuyện.

Nhìn thấy tình hình của Chu Huệ như vậy, Vương Trạch Vinh ít nhiều có chút lo lắng. Ở trong trường hợp bị đánh như vậy, không biết khả năng chịu đựng của tâm lý như thế nào. Nếu mà không chịu nổi được, cô ta lại làm ra lớn chuyện! Lại nhìn Tư Mã Tú kia đang lớn tiếng khóc, dường như cô ta mới chính là người bị đánh vậy.

Sau phút chốc kinh hãi, lập tức Tư Mã Hoành bình tĩnh trở lại, ánh mắt liền trở nên rất lợi hại đảo qua trên người Tiền Minh Phú. Chuyện vừa rồi xảy ra, tuy rằng đột nhiên nhưng với một người khôn khéo như Tư Mã Hoành thì cảm giác ngay được việc này có lẽ là có liên quan với chuyện nam nữ mà xảy ra.

Vì sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy?

Hiện tại Tư Mã Hoành cũng dồn hết tâm tư để tìm hiểu. Nhìn thấy biểu tình âm tình bất định của Tiền Minh Phú, ngay tức khắc Tư Mã Hoành có một cảm giác rằng Tiền Minh Phú này và người phụ nữ kia là có vấn đề. Nghĩ đến tính ghen tuông thái quá của cô con gái mình, trong lòng ông ta thầm than một tiếng. Ông cũng biết cô con gái mình và Tiền Minh Phú khó có thể chung sống với nhau đến đầu bạc răng long được.

Cho tới nay mình cũng đã trợ giúp cho con rể này, rốt cuộc đây có phải là người đáng giá được giúp đỡ không vậy? Tư Mã Hoành lại sinh ra một hoài nghi. Có lẽ suy nghĩ của mình trở nên quá hoàn mỹ, cứ nghĩ rằng chỉ cần hết sức trợ giúp Tiền Minh Phú thì trong lương tâm của Tiền Minh Phú nảy sinh sự đối xử tốt với con gái mình. Việc này có lẽ là tự mình nghĩ vậy mà thôi.

Sau khi trấn định lại, đột nhiên Tư Mã Hoành nghĩ đến một vấn đề càng thêm nghiêm trọng. Cái việc này không hẳn đơn giản giống như nhìn qua bên ngoài như vậy. Chuyện gì xảy ra với cô con gái thì mình đều rõ ràng, chẳng lẽ lại có người ở giữa làm văn? Càng nghĩ càng thấy đúng, không ngờ có người lại dám xoa lên đầu của mình.

Nghĩ đến đây, Tư Mã Hoành lại nghĩ đến các tình huống diễn ra ở Nam Điền. Mình tới Nam Điền này là để khẳng định vị thế cho Tiền Minh Phú, người có khả năng hận mình nhất chính là Vương Trạch Vinh. Chẳng lẽ mình lại sai lầm rồi? Ánh mắt đang nhìn trên người Tiền Minh Phú nhanh chóng quét về phía Vương Trạch Vinh, ánh mắt lần này lại càng thêm lợi hại. Nhìn thấy ánh mắt Tư Mã Hoành nhìn về phía mình, trong nháy mắt Vương Trạch Vinh cũng phân tích rõ ràng được việc này.

Âm thầm thở dài một tiếng, sự tình lần này kiểu gì người khác cũng thấy chính là mình, cho dù trên người không là thì cũng là phân. Tư Mã Hoành sẽ nghĩ về việc này như thế nào? Chắc chắn ông ta nghĩ rằng đây do mình bày ra. Rốt cuộc ai đang muốn chơi mình đây? Đây cũng là suy nghĩ của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh thật không ngờ sẽ phát sinh sự việc như vậy. Kể cả là người thao tác việc này cũng đồng dạng không ngờ đến việc Tư Mã Tú sẽ kích động đến như vậy. Ngay tại lúc này mọi người ở đây đều tiến hành phân tích, không ngờ tất cả các kết luận đều quy kết về một chỗ. Những người này đều cảm thấy sự việc này chắc chắn Vương Trạch Vinh chính là người thao tác, cho dù không phải Vương Trạch Vinh thì cũng là người thuộc phe cánh của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng rất muốn biết người thực hiện thao tác này rốt cuộc là ai, có rắp tâm gì? Tiếp ánh mắt của Tư Mã Hoành, Vương Trạch Vinh hiểu rằng bản thân mình phải đối mặt. Ánh mắt nhìn thẳng vào Tư Mã Hoành, trong ánh mắt thể hiện một sự vô tư từ trong đáy lòng, ánh mắt cực kỳ trong sáng.

Nhìn thấy ánh mắt của Vương Trạch Vinh, Tư Mã Hoành tự hỏi rằng đôi mắt của mình cũng không nhìn nhầm người. Từ đôi mắt trong trẻo của Vương Trạch Vinh, Tư Mã Hoành nhận thấy biểu lộ được sự vô tư khách quan tận trong đáy lòng của hắn.

Không phải hắn làm!

Sau khi nhìn qua, lập tức Tư Mã Hoành có kết luận.

Vu họa cho người khác!

Cái này lại là một phỏng đoán mới của Tư Mã Hoành.

Tuy nhiên, bây giờ cũng không phải là thời điểm để nghiên cứu việc này. Con gái mình ngay trước mặt nhiều người như vậy lại đánh một nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ của Tỉnh ủy Nam Điền, hành động này đúng là rất quá đáng. Nếu không giải quyết nhanh thì người ngoài sẽ nhìn thấy mình là người như thế nào?

Tư Mã Hoành là người đã từng kinh qua các loại cục diện phức tạp, thế nhưng lần đầu tiên cảm thấy sự tình này của mình quá sức đau đầu.

Việc này đối với nhóm cán bộ của Nam Điền lại là một khảo nghiệm nữa. Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, mọi người đúng thật là không giữ nổi bình tĩnh. Vừa mới nhìn thấy tình hình đang trong yên ổn, trong nháy mắt không ngờ lại xảy ra sự việc quái dị như vậy, có mấy đồng chí có tuổi hô hấp không nổi, dáng người lung lay như sắp đổ. Đúng lúc này, một đồng chí có tuổi của Hội nghị Hiệp thương chính trị đột nhiên ngã xuống. Sự việc lại càng thêm náo loạn, rất nhanh chóng nhiều người chạy tới tiến hành các động tác sơ cứu.

May mà lần này trong quá trình tiếp đón cũng có chuẩn bị trước những sự việc như thế này, một số bác sĩ rất nhanh chóng chạy tới, lại cũng rất nhanh nâng đồng chí có tuổi kia chạy ra xe cứu thương.

Hành trình ngày hôm nay không thể tiếp tục được nữa, Vương Trạch Vinh chỉ có thể chọn phương án khẩn cấp là phải bỏ dở cuộc hành trình khi xuất hiện các tình huống phức tạp.

- Ủy viên trưởng, ngài xem có đi tiếp nữa hay không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Tư Mã Hoành cũng đang muốn tìm hiểu rõ, trong việc này thì quyết không thể là Vương Trạch Vinh thực hiện. Ở tình cảnh như thế này mà muốn làm ra sự việc thì Vương Trạch Vinh tự mình gây thêm các phiền toái, với một người khôn khéo như hắn thì quyết sẽ không làm ra cái loại chuyện như thế này. Nghe thấy câu hỏi của Vương Trạch Vinh, lại nhìn thấy Vương Trạch Vinh không ngừng điều hành mọi người xử lý tình huống, sắc mặt Tư Mã Hoành nhẹ lại, gật gật đầu, nghiêm mặt xuống ngồi vào trong xe.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio