Vương Trạch Vinh biết Sebastian có chuẩn bị mà đến. Hắn biết lần này đến đều là các công ty lớn của nước Pháp, đầu tư hai tỷ Euro thì khó có thể đạt đến nhưng hắn hy vọng thông qua cơ hội lần này kéo nhiều đầu tư vào Nam Điền hơn.
Vương Trạch Vinh chú ý chính là cục diện chính trị nước Pháp. Hắn biết ánh mắt mình phải nhìn thật xa, phải có cái nhìn đại cuộc.
Vương Trạch Vinh cũng không rõ hắn đã biến hoá. Hắn chỉ cảm thấy dùng cách này thì sẽ gần hơn khi tiến tới mục đích.
Chính Đảng ở nước Pháp mặc dù luân phiên nhưng trong đó cũng có điểm chung. Nếu chuyện Hợp Gia Phúc không thể giải quyết, Đảng cầm quyền sẽ gặp vấn đề nhiều công nhân thất nghiệp, mang tới ảnh hưởng rất không tốt. Vì thế bọn họ đã coi chuyện Hợp Gia Phúc là việc lớn. Nếu không Sebastian cũng không cần tự mình tới Trung Quốc.
Vương Trạch Vinh còn hiểu lần này hầu hết là các công ty của Đảng cầm quyền, bọn họ có nhiệm vụ nhất định phải đầu tư vào Trung Quốc.
Nghe Sebastian nói đầu tư tỷ Usd, Vương Trạch Vinh biết đây là thắng lợi, đây là số lượng trong kế hoạch của người nước Pháp.
Nam Điền muốn phát triển thì cần đủ tài chính. Có hai tỷ Usd thì có tác dụng lớn đối với Nam Điền.
Mặc dù khá hài lòng nhưng Vương Trạch Vinh không thể hiện ra ngoài mặt, hắn cũng muốn xem đối phương có chỗ tốt gì nữa không?
- Bí thư Vương, chúng tôi mang theo thành ý mà tới. Nói thật đây đã là lực lượng lớn nhất chúng tôi có thể vận dụng.
Sebastian nhăn nhó mà nhìn Vương Trạch Vinh. Nếu như hai tỷ Usd đặt ở tỉnh khác Trung Quốc thì đối phương sẽ coi mình là thượng đế, nhưng Vương Trạch Vinh lại tỏ vẻ dầu mỡ không vào.
Nhìn Vương Trạch Vinh cười cười ngồi trước mặt, Sebastian biết tỷ còn chưa nói động Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đầu tư là hai bên có lợi, như vậy hai bên đều phải có thành ý. Theo sự phát triển của Trung Quốc, cơ hội ở Trung Quốc càng lúc càng lớn. Tin rằng Thị trưởng Sebastian đã nghiên cứu thị trường Trung Quốc. Ngài cũng biết đầu tư vào Trung Quốc thì hiệu quả rất cao mà.
Vương Trạch Vinh nhìn các công ty đi theo mà nói:
- Tôi muốn nói chính là đừng thấy các vị đầu tư nhiều tài chính, nhưng ở Nam Điền thì các vị sẽ đạt được lợi ích lớn gấp vài lần. Bây giờ Nam Điền vừa phát triển, các vị nếu nghiêm túc nghiên cứu tình hình Nam Điền, sẽ rõ ràng các vị đến Nam Điền là đáng giá.
Lời này làm các công ty gật đầu. Bọn họ thông qua khảo sát thì sao không rõ lời Vương Trạch Vinh nói là chính xác. Tình hình Trung Quốc ông, cả nước phát triển nhanh. Đầu tư vào Trung Quốc thì an toàn cao, quan trọng nhất nhất là kiếm tiền hơn các nơi khác.
Sebastian cũng đồng ý lời này. Nói thật nhiều công ty nước Pháp đang nghiên cứu Trung Quốc, muốn đạt lợi ích lớn ở quốc gia này. Nhưng bây giờ đang là thời kỳ Đảng cầm quyền rất lo lắng, trong thời gian ngắn không thể có nhiều tài chính rót vào Nam Điền như vậy.
Ouni thấy bố mình nói chuyện với Vương Trạch Vinh không hòa hợp, cô cười nói:
- Bí thư Vương vừa về nước nên nhất định có không ít việc cần bố trí. Chúng ta cũng nên bàn với trong nước một chút. Mai bàn lại được không ạ?
Sebastian và Vương Trạch Vinh nhìn nhau và gật đầu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Quý quốc có thể đến xem tình hình Nam Điền một chút, hiểu rõ cơ hội kinh doanh ở Nam Điền. Tôi tin sẽ có lợi cho việc đầu tư.
Sebastian mặc dù lo lắng nhưng không thể lộ quá rõ:
- Bí thư Vương, anh phải hiểu nỗi khó xử của chúng tôi. Bây giờ không làm được, không phải là sau này không làm được.
- Chỉ cần hai bên có đủ thành ý thì tin rằng không có việc gì không giải quyết được.
Nói chuyện xong, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Dù như thế nào thì ít nhấp người nước Pháp cũng đầu tư tỷ Usd, đây là thắng lợi lớn.
- Bí thư Vương, sao không thấy vợ anh?
Ouni đột nhiên nói.
Có nhiều người nước Pháp ở đây như vậy, Vương Trạch Vinh rất nhanh hiểu ra Ouni vẫn chưa hết tâm tư với mình.
- Ha ha, cô ấy có công việc của mình, chúng tôi không ở cùng nhau.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Khó tin quá. Vợ chồng sao có thể xa cách?
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền dở khóc dở cười. Cô gái này nói chuyện đúng là không hề suy nghĩ.
Vương Trạch Vinh nhìn mấy người nước Pháp thì thấy bọn họ đều khó hiểu nhìn Ouni, không biết cô nói gì.
Không chờ Vương Trạch Vinh nói chuyện, Ouni cười nói:
- Bí thư Vương, anh đã đồng ý và nói sau khi em đến Nam Điền, anh sẽ cùng em đến các nơi ở Nam Điền xem. Không biết bao giờ anh có thể đi cùng em?
Phiên dịch nhìn Vương Trạch Vinh, lại nhìn Ouni. Bởi vì Ouni dùng tiếng Trung Quốc nên nhiệm vụ của phiên dịch là không có.
Vương Trạch Vinh nhìn ánh mắt khát vọng của Ouni, hắn cười nói:
- Bạn nước Pháp từ xa tới Nam Điền, tôi đương nhiên sẽ đi cùng mọi người.
Vương Trạch Vinh hỏi Ninh An Quý:
- Lịch của tôi gần đây thế nào?
Ninh An Quý nói:
- Hai hôm tới không có lịch gì quan trọng.
Y không biết ý của Vương Trạch Vinh nên nói như vậy.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền nhìn Sebastian mà nói:
- Như vậy ngày mai, ngày kia tôi cùng mọi người đi xem xét các nơi.
Sebastian nghĩ đến khi đi có thể bàn bạc nên gật đầu nói:
- Vậy thì tốt quá.
Ouni cũng vui vẻ nói:
- Em sớm nghe Trung Quốc có thành phố bốn mùa như mùa xuân, lần này phải xem mới được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ouni tiểu thư bây giờ chính là ở thành phố đó. Cô cũng thấy đó, thành phố này còn chút lạc hậu nên cần chúng tôi cùng cố gắng xây dựng.
Mọi người nói chuyện khá hòa hợp, Vương Trạch Vinh ăn cơm với bọn họ thì mới về.
Vương Trạch Vinh vừa về nhà thì thấy Uông Phỉ đứng trước cửa cười hì hì với mình.
Không ngờ Uông Phỉ lại đến, Vương Trạch Vinh rất vui mà nói:
- Em sao đột nhiên đến vậy?
- Sao, không thích em đến sao?
Uông Phỉ chu miệng ra vẻ không vui.
- Uông tiểu thư đã đến một lúc.
Long Hương Băng vừa cười vừa nói. Cô biết quan hệ của Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ nên đâu dám chậm tiếp đón.
Hôm nay bị Ouni kích động, Vương Trạch Vinh đối mặt cô gái nước Pháp đúng là thấy ham muốn. Hắn thấy Uông Phỉ đến liền không để ý Long Hương Băng đứng bên, bế bổng Uông Phỉ đi vào phòng ngủ.
Không ngờ Vương Trạch Vinh lại làm như vậy trước mặt người khác, mặt Uông Phỉ đỏ bừng lên.
Vào phòng, thấy cửa phòng đã đóng, Uông Phỉ mới yên tâm mà khẽ đấm Vương Trạch Vinh:
- Cũng không nhìn xem có người khác không?
- Người nhà thì sao chứ?
Vương Trạch Vinh cười cười và hôn Uông Phỉ.
Khi tất cả đã trôi qua, Uông Phỉ gối đầu vào tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Em hy vọng hôm nào cũng được ở bên anh.
Vương Trạch Vinh nghe thế liền vuốt ve lưng cô mà nói:
- Anh có lỗi với mẹ con em.
Véo Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ nói:
- Nói gì đó, không phải em ép anh mà, em tự nguyện mà. Bây giờ có con, em đã rất thỏa mãn.
Vương Trạch Vinh không khỏi thấy ham muốn khi nghe cô luôn suy nghĩ về mình, hắn liền tiến tới. Uông Phỉ sắp không động đậy được thì Vương Trạch Vinh mới dừng lại.
- Sao em đột nhiên lại tới Nam Điền?
- Lần này không chỉ mình em tới, Tiểu Kiều cũng tới.
Thì ra là thế.
Vương Trạch Vinh biết đây là Uông Phỉ lo cho mình bị tai nạn xe. Tuy Lữ Hàm Yên về đã nói tình hình nhưng cô vẫn muốn đến thăm hắn.
- Tiểu Kiều sao cũng tới?
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu vì Uông Kiều đến Nam Điền.
- Hôm nay Tiểu Kiều một mình rời đi. Chị ấy nói muốn tới Ủy ban nhân dân tỉnh có chút việc, còn muốn đi gặp người bạn trên mạng.
Vương Trạch Vinh nghe thế liền vui vẻ, Tiểu Kiều đây là không muốn làm bóng đèn nên tự động biến mất.
Thấy Vương Trạch Vinh ra vẻ kỳ quái, Uông Phỉ đỏ mặt nói:
- Cười gì chứ, chẳng qua chỉ là muốn cho chúng ta không gian riêng.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Còn không mời người ta về sao?
- Kệ chị ấy, dù sao chị ấy đi thư giãn, công việc chắc không nhiều, bây giờ không biết chị ấy đi đâu rồi.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và biết Uông Kiều và Lâm Khâm xem ra không thể tốt lên.
Vương Trạch Vinh nghĩ thế liền đột nhiên nghĩ tới lời Uông Chính Phong nói. Không biết Uông Chính Phong định làm gì Lâm Khâm. Cứ tiếp tục như vậy thì Lâm Khâm sẽ không có kết quả tốt.
Nghe Vương Trạch Vinh thở dài, Uông Phỉ biết sao hắn lại vậy. Cô nhỏ giọng nói vào tai Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, anh có thể không biết, em cảm thấy Tiểu Kiều thầm thích anh.
Lời này làm Vương Trạch Vinh chấn động. Nói thật hắn không dám có suy nghĩ khác với Uông Kiều. Uông Kiều là con dâu Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh đâu dám làm loạn.
Bây giờ đột nhiên nghe Uông Phỉ nói như vậy, tâm trạng hắn khá phức tạp. Chẳng qua vẫn phải nói:
- Đừng nói linh tinh.
- Anh không biết, có hai lần em ngủ chung với Tiểu Kiều thì thấy chị gọi tên anh khi mơ.
Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi, gọi tên mình trong mơ, người khác biết thì xong đời.
Uông Phỉ cười cười và véo Vương Trạch Vinh:
- Sợ gì chứ, Tiểu Kiều không sống cùng Lâm Khâm, ở một mình, gọi lớn nữa thì cũng không ai biết mà.Hơn nữa chị ấy chỉ gọi là “Trích Dung”, ai biết là anh. Người không nghe ra còn nghĩ chị ấy mơ ăn gì đó.
Thấy Vương Trạch Vinh yên tâm, Uông Phỉ xoay người trèo lên mình Vương Trạch Vinh. Cô đột nhiên lại thấy ham muốn.
Lúc này điện thoại di động của Uông Phỉ vang lên.
Uông Phỉ mệt mỏi cầm lên liền có chút giật mình nói:
- Là Tiểu Kiều gọi tới.
Vương Trạch Vinh cũng chú ý nghe.
Chỉ nghe Uông Kiều lớn tiếng nói:
- Tiểu Phỉ, mau nói với Trạch Vinh, chị bị coi là nhân viên bán hàng đa cấp đưa đến đồn công an.
Nghe thấy Uông Kiều nói mình bị coi là nhân viên bán hàng đa cấp, Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ có chút ngạc nhiên.
Vương Trạch Vinh vội vàng cầm điện thoại hỏi địa điểm, con dâu Tổng bí thư lại bị coi là nhân viên bán hàng đa cấp bắt đi, đây đúng là làm người ta cười rụng răng.