Sau khi ăn xong mọi người vừa uống nước vừa nói chuyện.
Thấy mọi người thể hiện rất cung kính với mình, đặc biệt là ánh mắt kính sợ của bọn họ, Vương Trạch Vinh biết mình từ nay về sau đã không thể có quan hệ như trước với bọn họ.
Vương Trạch Vinh cũng biết đây là chuyện bất đắc dĩ. Quan trường chính là như vậy, cấp bậc rất nghiêm ngặt, mọi người đều cố ý duy trì sự khác biệt này.
Nữa nhân viên phục vụ là một cô gái rất sinh đẹp. Nhìn cô ta rót trà, Vương Trạch Vinh bưng chén lên nhấp một ngụm và thầm than trà ngon. Đúng là qua tay người chuyên nghiệp pha có khác.
Vương Trạch Vinh và thở dài một tiếng, con người bây giờ có ai không thích đặt một bộ đồ uống trà trong nhà, giống như không có sẽ không tỏ rõ thân phận bọn họ vậy.
Chẳng qua có mấy ai thực sự biết uống trà. Lại nghĩ đến giá trà Nam Điền càng lúc càng cao, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ giá trà tăng là do người làm ăn biết cách kiếm tiền mà thôi.
Vương Trạch Vinh nói với Lý Hạ:
- Anh lại đây, tôi nói chuyện với anh một chút.
Hai người ra khỏi phòng. Thấy Vương Trạch Vinh gọi Lý Hạ đi nói chuyện, mọi người mặc dù đang nói chuyện nhưng trong mắt lại lộ rõ sự tò mò.
Sau khi ngồi xuống, Lý Hạ nói:
- Bí thư Vương, có chuyện gì sao?
Lý Hạ mặc dù ngồi ăn cơm, nói chuyện nhưng lại nghĩ tới việc Vương Trạch Vinh cần nói với mình. Bây giờ nghe thấy Vương Trạch Vinh gọi mình sang phòng khác nói chuyện, y cũng không nhịn được nữa.
Đưa cho Lý Hạ điếu thuốc, Vương Trạch Vinh châm hít sâu một hơi rồi nói:
- Gần đây anh công tác ở bộ Nông nghiệp thế nào?
Lý Hạ nói:
- Bắc Kinh rất phức tạp, anh cũng biết tôi căn cơ ở đây thấp nên chỉ sống qua ngày mà thôi.
Mặc dù Lý Hạ nói như vậy nhưng Vương Trạch Vinh biết khối lượng công việc của Lý Hạ cũng rất lớn.
- Ừ, ở bộ Nông nghiệp mà muốn tiến bộ sẽ rất khó khăn. Với tình hình của anh bây giờ nếu muốn mau chóng tiến lên thì phải có thành tích lớn.
- Không dễ như vậy, anh cũng làm ở cấp bộ nên biết ở đây muốn có thành tích đột biến là không dễ. Hơn nữa tôi coi như người mới ở bộ Nông nghiệp, xếp phía sau trong các Phó bộ trưởng thì muốn có thành tích cũng rất khó khăn.
Lý Hạ lộ rõ sự bất đắc dĩ. Y đến bộ Nông nghiệp mặc dù muốn làm ra một phen sự nghiệp nhưng ở cấp bộ thì không dễ thực hiện.
- Có muốn đổi không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lý Hạ nghĩ tới tình hình Nam Điền và rất hưng phấn.
Y biết nếu ở cấp bộ thì sao có quyền thế lớn bằng địa phương. Vương Trạch Vinh nói như vậy thì vị trí không hề bình thường. Có khả năng nhất chính là một trong các Thường vụ tỉnh ủy.
Đừng nhìn bộ Nông nghiệp dễ nghe, nhưng nếu muốn làm ra thành tích thì không bằng ở địa phương.
Lý Hạ vội vàng nói:
- Có phải anh có bố trí gì không, tôi nghe anh.
Y liền tỏ thái độ hoàn toàn nghe lo