Ngồi trên xe, Vương Trạch Vinh quay đầu lại nhìn thì thấy xe cứu hỏa đến đến, Lý Kiền Ý tỏ ra bình tĩnh, tay chống eo chỉ huy việc cứu hỏa, lại có mấy phóng viên mang theo đồ nghề theo sát sau Lý Kiền Ý, chắc là đang ghi chép lại hình tượng sáng người của hắn. Tin chắc rằng trên báo chí ngày mai sẽ tung hô hình tượng này của Lý Kiền Ý, Vương Trạch Vinh đúng là bội phục Lý Kiền Ý, sau cơn hoảng loạn liền nghĩ ngay tới việc chỉ huy cứu hỏa nơi tuyến đầu, người nào không biết cho rằng hắn nhận được tin tức liền chạy tới hiện trường trước tiên.
Nhìn sang phía Ngô Tán Lâm thì tên này cũng giống như mình, đã ngồi vào xe và đang khởi động.
Nổ máy rồi Vương Trạch Vinh lái ra phía ngoài, may là biển số xe lần này cũng không đặc biệt nên không ai biết mình đến đây.
Khi xe chạy ra đến đường cái thì Vương Trạch Vinh lại hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm nay, nếu không có sự xuất hiện của trận hỏa hoạn thì chắc là Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm sẽ ép mình tỏ thái độ về chuyện Hải Đông.
Biết Lữ Hàm Yên đã dẫn bọn nhỏ tới nhà Hạng Nam, Vương Trạch Vinh liền phóng về phía Hạng gia.
Vừa vào cửa thì Vương Trạch Vinh thấy trong nhà Hạng Nam rất là náo nhiệt, ngay cả Hạng Nam cũng đang ngồi cười nói với đám người Hạng Thành.
Thấy Vương Trạch Vinh bước vào cửa, Hạng Kiền mỉm cười nói:
- Trạch Vinh về rồi ư?
Vương Trạch Vinh vội vàng ngồi xuống nói chuyện với mọi người.
Hạng Thành hỏi:
- Cháu đến Bắc Kinh lần này đã xong hết việc chưa?
- Không còn việc gì, đang định về Nam Điền.
Vương Trạch Vinh nói.
- Hôm nay con hẹn Lý Kiền Ý ăn cơm sao?
Hạng Nam hỏi.
Nghe thấy Hạng Nam hỏi, tất cả mọi người đều tập trung nhìn Vương Trạch Vinh.
- Đúng vậy.
Vương Trạch Vinh liền trích một nội dung nói cho mấy người Hạng Nam, đương nhiên chuyện liên quan tới gái gú là phải lược bỏ.
Chăm chú lắng nghe Vương Trạch Vinh trình bày, đặc biệt khi Vương Trạch Vinh nói đến việc Lý Kiền Ý cùng Ngô Tán Lâm thì rất nghiêm túc.
Đợi Vương Trạch Vinh nói xong, Hạng Nam cũng không nói gì thêm mà chỉ hút thuốc lá.
Hạng Thành thở dài:
- Xem ra Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm đã liên thủ, giờ Lô Ninh Quốc xảy ra vấn đề, ánh mắt của mọi người đều nhằm vào vị trí Hải Đông.
Vương Trạch Vinh cũng muốn nghe phân tích của bọn họ về việc này, sau khi nói xong liền ra vẻ chăm chú lắng nghe. Hạng Kiền cười nói:
- Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, chính là muốn ủng hộ Trạch Vinh đến Hải Đông làm bí thư Thành ủy. Chuyện này cũng không tính là xấu, nếu có thêm sự ủng hộ của bọn họ thì khả năng Trạch Vinh vào ủy viên bộ chính trị là khá lớn!
Khi nói ra lời này thì tâm trạng của Hạng Kiền rất phức tạp, mình khổ cực cả đời mà đến khi lui xuống cũng chưa thể trở thành ủy viên bộ chính trị, Vương Trạch Vinh này chỉ mới tuổi mà đã sắp thành ủy viên bộ chính trị trẻ nhất, chuyện này thật khó mà kham nổi!
Hạng Kiền vừa nói xong thì Hạng Nam liền hướng về phía Vương Trạch Vinh hỏi:
- Trạch Vinh, quan điểm của con về chuyện này như nào?
Gần đây, Hạng Nam càng ngày càng coi trọng quan điểm của Vương Trạch Vinh, hắn cũng không phải quá tán thành lời của Hạng Kiền, bởi vậy liền hỏi Vương Trạch Vinh.
Vốn là muốn nghe một chút, ai ngờ kết quả là chẳng nghe được gì hữu dụng, đặc biệt từ lời của Hạng Kiền lại càng khiến Vương Trạch Vinh có dị nghị.
Nhìn về phía Hạng Kiền, Vương Trạch Vinh nghĩ thầm, chẳng trách trong mấy người Hạng gia thì hắn chỉ đạt tới vị trí này, ánh mắt đúng là có vấn đề.
Thấy ánh mắt dò hỏi của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh nói:
- Hải Đông thì con quyết không có khả năng tới, mà ngay cả có thể cũng không muốn!
Ồ!
Thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy mấy người đều ngạc nhiên nhìn.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Hạng Kiền rồi mới lên tiếng:
- Vốn chuyện này đối với con thì là chuyện tốt, nhưng mọi người đều biết sau lưng Hải Đông chính là Lão bí thư. Cho dù Lô Ninh Quốc xảy ra chuyện thì địa bàn đó cũng toàn là người hệ Lão bí thư nắm, nếu như ngay cả nơi này mà cũng mất đi thì sẽ liên quan đến vấn đề quyền uy của Lão bí thư. Con nghĩ tất cả mọi người đều không muốn trêu chọc Lão bí thư chứ!
Lúc này Hạng Thành mới gật đầu nói:
- Lời của Trạch Vinh có lý, cho dù Lão bí thư thật sự không có chuyện gì thì người bên dưới cũng khó tránh khỏi có cái nhìn khác nhau. Nếu Trạch Vinh tới đảm nhiệm bí thư Thành ủy Hải Đông thì một là nó khó có thể khống chế Hải Đông, hai là Trạch Vinh có khả năng sẽ trở thành quân cờ tiên phong của Lý Kiền Ý nhằm vào hệ Lão bí thư, việc này không thể được.
Lúc này Hạng Kiền cũng phản ứng, nói:
- Bác trưởng phân tích đúng, nếu đúng là như vậy thì Hải Đông không nên đi thì hơn.
Lúc này Hạng Nam mới lên tiếng:
- Chuyện Nam Điền thăng cấp lần này khiến áp lực của Nam Dương rất lớn. Mất đi Nam Dương thì người bên hệ Nam Dương sẽ mất đi căn bản, đây là chuyện mà người bên hệ Nam Dương không muốn thấy, bởi vậy bọn họ không hi vọng thấy Nam Điền thăng cấp, đó cũng là lý do Ngô Tán Lâm nóng lòng mong Trạch Vinh rời khỏi Nam Điền. Chỉ cần Trạch Vinh rời khỏi Nam Điền thì chuyện thăng cấp của Nam Điền sẽ tan thành bong bóng.
Phân tích này Vương Trạch Vinh đã sớm phân tích qua, giờ nghe thấy Hạng Nam nói như vậy nên hắn rất tán đồng với quan điểm này.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh tiếp tục nói:
- Nói thật, chuyện Trạch Vinh đến Hải Đông khiến ngay cả tôi cũng động tâm, có thể tới Hải Đông làm bí thư Thành ủy, ngoài việc tự nhiên trở thành ủy viên bộ chính trị thì Trạch Vinh sẽ dễ dàng có ảnh hưởng lớn từ đó, đây là chuyện tốt. Đám người bên hệ Nam Dương thấy được điều này cho nên mới dụ dỗ Trạch Vinh đi tranh giành, tin rằng bước tiếp theo còn có thể dẫn đường cho Trạch Vinh làm việc này nữa. Cho dù Hải Đông không thành thì Tân Cảng cũng là một mục đích, trong chuyện này thì chúng ta phải nghiên cứu kỹ lưỡng mới được.
Nhắc tới Tân Cảng, Hạng Thành khẽ gật đầu nói:
- Đúng thật là thiếu chút nữa quên địa phương đó, nếu nói địa phương tranh giành thì nơi đó là một vị trí rất dễ dàng. Chỉ cần Trạch Vinh trở thành bí thư Thành ủy Tân Cảng thì cũng có thể thoải mái tiến vào bộ chính trị.
- Trạch Vinh, con thấy thế nào?
Hạng Nam lại hỏi tiếp.
- Con cho rằng hiện giờ không thể tới bất cứ nơi nào, chẳng nói đâu xa, chuyện Nam Điền thăng cấp liên quan tới lợi hại không phải một hai nhà, trong chuyện này có lợi cho phần đông Trung Quốc, mọi việc đều đang vận hành, nếu chúng ta đột nhiên rút quân thì những người đó làm sao bây giờ?
Hạng Nam khen:
- Con có thể thấy vậy thực không dễ dàng gì, rất nhiều người là như vậy, gặp lợi quên nghĩa, ủy viên bộ chính trị đúng là một vị trí hấp dẫn người ta, nhưng nếu vì vị trí này mà đắc tội với một số lớn gia tộc ở Bắc Kinh thì không nên. Dù làm bất cứ chuyện gì thì chúng ta phải suy xét toàn diện, nếu như chuyện này mà thành thì Trạch Vinh đắc tội không ít người, như thế bước phát triển sau này của Trạch Vinh sẽ gặp trở ngại.
Hạng Nam suy xét rất nhiều về bước phát triển tiếp theo của Vương Trạch Vinh cho nên hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện có thể ảnh hưởng đến Vương Trạch Vinh.
Nghe thấy Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh có thể nhận ra sự quan tâm của Hạng Nam đối với mình.
Hạng Kiền có phần không tỏ, nói:
- Bác hai, trong Hạng gia chúng ta thì bác là người đứng cao nhất, sau khi sang nhiệm kỳ mới thì bác sẽ lui xuống, nếu vậy thì Hạng gia nhất định phải có một người chống trụ, Trạch Vinh dù thế nào cũng phải lên mới được.
Đây là ý nghĩ chung của người trong Hạng hệ, khi Hạng Kiền nói ra lời này thì Hạng Thành cũng gật đầu.
Hạng Nam khẽ gật đầu nói:
- Mọi người nên biết, việc Nam Dương thăng cấp khi đó không được những người đứng sau lưng Chu Thế Khánh đồng ý!
Lời này vừa đưa ra thì Hạng Thành và Hạng Kiền đều lộ vẻ suy tính sâu xa.
Vương Trạch Vinh cũng không biết việc này, hướng ánh mắt về phía Hạng Nam.
Nhìn thấy ánh mắt của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam cười nói:
- Đây là chuyện năm xưa, con không cần quan tâm, bố chỉ nói cho con biết một việc, những người sau lưng Chu Thế Khánh rất vui khi thấy Nam Dương suy sụp.
Lại là những tranh đoạt thượng tầng!
Vương Trạch Vinh cũng không muốn tìm hiểu nội tình, chỉ cần biết là có một nhóm người hi vọng những người ở Nam Dương hệ sụp đổ là được.
Cẩn thận phân tích tình hình, Vương Trạch Vinh mới phát hiện hoặc sáng hoặc tối thì việc mình thăng cấp đã liên quan đến rất nhiều người. Nam Điền thăng cấp hay không cũng không phải là một chuyện nhỏ, trong chuyện này còn có một vài nước cờ mình tạm thời chưa động tới.
Hạng Thành thở dài một tiếng nói:
- Xem ra rất nhiều người muốn khuấy nước đục!
Hạng Nam gật đầu nói:
- Chính là như thế, bởi vì chuyện Nam Điền thăng cấp tác động đến rất nhiều người, cho nên trong giai đoạn chuyện Nam Điền thăng cấp đang đếm ngược thì chỉ cần không xảy ra vấn đề thì chuyện sẽ tự nhiên thành. Trong tình thế như vậy, một số người cũng biết không có cách nào thay đổi chuyện này nên chỉ đành quấy nước đục lên thì mới có cơ hội. Trạch Vinh à, trong thời điểm mấu chốt trước mắt thì vô luận là chúng ta hay con thì cũng không thể rối loạn!
Hạng Kiền tán đồng nói:
- Nếu nói như thế thì vị trí của Ngô Tán Lâm cũng nguy hiểm!
Hạng Thành nói:
- Không sai, Nam Dương là căn bản của Ngô Tán Lâm, mất Nam Dương thì Ngô Tán Lâm gần như mất đi căn bản nên người cấp bách nhất hẳn là hắn!
Nghe được phân tích mấy lão già, Vương Trạch Vinh cũng ít nhiều nhìn thấu tình thế liên thủ của Ngô Tán Lâm và Lý Kiền Ý. Từ tình hình hiện tại có thể nhìn ra được, quan hệ giữa Ngô Tán Lâm và Lý Kiền Ý đã xuất hiện biến hóa tinh tế, Ngô Tán Lâm nhảy về phe Lý Kiền Ý với tư thế chiếu dưới vì có như vậy thì Lý Kiền Ý mới ra tay trợ giúp Ngô Tán Lâm.
Có phân tích như vậy, Vương Trạch Vinh lại thầm nghĩ khó trách mình thấy quan khí của Ngô Tán Lâm có vấn đề. Nếu nói như vậy thì sự phát triển của mình sẽ có ảnh hưởng trọng đại với Ngô Tán Lâm, giả như mình tới Hải Đông thì Nam Điền không thể thăng cấp, và như thế nguy cơ của Ngô Tán Lâm được giải trừ. Không những thế nguy cơ đó lại còn chuyển sang người mình, mình sẽ vấp phải phần đông thế lực không hài lòng với mình, xét ngược lại nếu mình ở lại Nam Điền để thăng cấp thì khả năng Ngô Tán Lâm thăng cấp sẽ bị dao động.
Phân tích ra những tình hình này, trong lòng Vương Trạch Vinh cả kinh, làm suốt cả ngày trời mà mình với Ngô Tán Lâm vẫn không thể hình thành quan hệ liên minh.
Hạng Nam vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Vương Trạch Vinh, sau khi thấy được vẻ đăm chiêu trên mặt Vương Trạch Vinh thì trong lòng lão lại cảm thấy vui mừng. Vương Trạch Vinh là một người thông minh, chỉ cần chỉ điểm một chút thì có thể ngộ ra rất nhiều thứ.